Bổn nguyên thế giới màu vàng... Mỗi người đều có thể dung hợp đại đạo... Hành động của Tu La Vương... Mỗi một biểu hiện đều nói cho hắn biết Thiên Địa Lục Đạo cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng!
- Nhiếp Vân, chàng làm sao vậy?
Trong lúc trong hắn tràn ngập nghi hoặc thì Lạc Khuynh Thành nhanh chóng bay tới.
- Không có gì!
Đối với chuyện này Lạc Khuynh Thành biết càng ít, cho dù có nói ra cũng là vô dụng. Vì vậy Nhiếp Vân dứt khoát không nhiều lời.
Bất quá, không có cách nào nghịch chuyển thời gian thì chẳng khác nào không thể phục sinh được Đạm Đài Lăng Nguyệt. Chuyện này khiến cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác cô đơn.
Vốn tưởng rằng lần này trở về là có thể gặp lại tình lữ, thế nhưng hắn không ngờ rằng lại là công dã tràng xe cát.
Hơn nữa nhìn lực cắn trả của Hỗn Độn hải dương, đừng nói là hiện tại, cho dù có trở thành cường giả Chúa Tể, chỉ sợ cũng rất khó chuyển động thời gian Thiên Địa Lục Đạo, một lần nữa cứu sống được Lăng Nguyệt.
- Ài!
Nhìn thấy nét mặt của hắn, Lạc Khuynh Thành đã biết chuyện phục sinh Đạm Đài Lăng Nguyệt đã xuất hiện biến cố, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khổ sở một hồi.
Đôi tình lữ này gặp không ít trắc trở, chẳng lẽ thật sự ông trời không muốn để cho bọn họ ở cùng một chỗ hay sao?
- Đúng rồi, Nhiếp Vân, đoạn thời gian trước Thiên Địa Lục Đạo xảy ra rung động lắc lư, ta và Tiêu Nhiên đi Hồn Thiên thế giới, dường như đã phát hiệnra một ít chỗ không đúng. Chàng có muốn qua đó xem hay không?
Trong lòng thầm cảm thán một tiếng, đột nhiên Lạc Khuynh Thành nhớ tới một chuyện, lại vội vàng nói.
- Không đúng? Có cái gì không đúng cơ chứ?
Nhiếp Vân sững sờ hỏi.
Hồn Thiên thế giới lơ lửng ở trong thời không loạn lưu, là hạch tâm Thiên Địa Lục Đạo. Lúc trước bởi vì chạy tới bảo hộ Ám Ma chi tâm của Ma giới cho nên hắn mới chiến đấu với Tu La Vương một hồi.
Hồn Thiên thế giới này chẳng những quản lý Ám Ma chi tâm của Ma giới mà còn có khống chế Linh giới chi tâm của Linh giới. Khi xóa ngăn cách của chư giới trong Thiên Địa Lục Đạo hắn đã từng tới đó. Bất quá cũng khôngphát hiện ra điều gì dị thường. Không biết lúc này xảy ra chuyện gì, lại khiến cho Lạc Khuynh Thành có thái độ như thế?
- Ta cũng không biết, ta cảm giác toàn bộ Hồn Thiên thế giới đột nhiên tản mát ra một cỗ khí tức đặc thù. Nơi phát ra cụ thể ta cũng không biết là ở nơi nào. Chính là bởi vì tiếp xúc với cỗ khí tức này cho nên thực lực mới tiến bộ nhanh như vậy. Ta và Tiêu Nhiên đồng thời đạt tới bán bộ Xích Thiên Kính. Nếu không, chàng mới chỉ rời khỏi đây một năm, cho dù chúng ta có cố gắng hơn nữa cũng không có khả năng đột nhiên thông suốt, tiến bộ nhanh như vậy a!
Lạc Khuynh Thành nói.
- Mang ta đi nhìn xem...
Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, vội vàng khoát tay nói.
Nói thật, bản thân Thiên Địa Lục Đạo đã rất là kỳ quái, dưới thời không loạn lưu ngăn cách, Phàm giới, Linh giới phân cách hoàn mỹ, đây là chuyện mà tiểu thế giới khác chưa từng có.
- Được!
Thân thể Lạc Khuynh Thành khẽ đảo, bay thẳng về phía thời không loạn lưu.
Nhiếp Vân theo sát ở phía sau nàng, tốc độ cực nhanh, hai người một trước một sau, trong mấy chục hô hấp đã đi tới thời không loạn lưu.
Trước đó tiến vào nơi này, xuất ra toàn bộ thủ đoạn còn sợ xảy ra biến cố. Lúc này ngang nhiên đi qua, không có một chút kiêng kị nào nữa.
Một lát sau, hai người lần nữa đi vào Hồn Thiên thế giới.
Thế giới này vẫn giống như trước đây, không có một chút biến hóa nào, giống như chiến đấu ba vạn năm trước cũng không có chút quan hệ nào với nó vậy. Giống đại chiến chỉ là một sự việc xen giữa mà thôi.
- Ồ? Quả nhiên khác biệt...
Khi lần đầu tiên tới đây, bởi vì bên trong đó ẩn chứa khí tức cường đại cho nên hắn cảm thấy rung động. Chỉ là sau khi trở thành cường giả Tru Thiên cảnh, loại cảm giác này đã biến mất, thực lực bây giờ lại càng mạnh hơn nữa, nhất là lực lượng của Chúa Tể ấn phù cũng còn chưa có biến mất. Vốn hắn không cảm nhận được loại rung động này, thế nhưng vừa mới tiến bên trong đã khiến cho hắn cảm nhận ra được một tia bất thường.
Một cỗ khí tức đặc thù từ đằng xa truyền lại, khiến cho hai hàng lông mày của Nhiếp Vân lập tức nhướng lên.
- Ở bên kia, đi!
Lạc Khuynh Thành không có cách nào cảm ứng được nơi khí tức phát ra. Thế nhưng Nhiếp Vân có Chúa Tể ấn phù trên người, chỉ cần dạo qua một vòng là đã có thể tìm được chỗ không đúng. Hắn kéo tay Lạc Khuynh Thành, cả người lập tức phá không xông về phía trước.
Càng đi về phía trước, loại khí tức đặc thù này lại càng nồng đậm, trong mấy tức hai người đã đi ngang qua hằng ức dặm, đi tới trước mặt một cái lỗ đen kịt.
Lỗ đen này giống như là một vòng xoáy cái gì cũng có thể thôn phệ được, ẩn giấu ở nơi hẻo lánh của Hồn Thiên thế giới. Bất quá lúc này cũng không phải là thôn phệ thứ gì đó, mà là lẳng lặng lơ lửng, khí tức đặc thù kia đúng là từ bên trong đó phát tán ra.
- Đây là vật gì?
Cánh tay đưa tay về phía trước, chưởng ấn ngập trời, một cỗ lực lượng mạnh mẽ lan tràn về phía lỗ đen.
Sưu!
Công kích siêu cường, tiện tay có thể xé rách Thiên Địa Lục Đạo, rơi vào bên trên lỗ đen lại giống như rơi vào trên bông, không có một chút phản ứng chút nào, thậm chí ngay cả một điểm gợn sóng cũng không có tạo ra được.
- Cái này...
Nhiếp Vân nhíu mày nói.
Một chưởng này của hắn, dù là ở trong Quy Khư hải cũng không có khả năng không tạo ra một chút động tĩnh nào, thế nhưng hiện tại sao lại xuất hiện loại tình huống này cơ chứ?
Chuyện này cũng quá kì quái a!
- Cỗ khí tức này rất là quen thuộc...
Một chưởng này không có bất kỳ động tĩnh gì, lỗ đen trước mắt không có bất kỳ chút biến hóa nào, sắc mặt Nhiếp Vân có chút cổ quái, tinh thần lực cường đại chậm rãi lan tràn về phía trước, một lát sau sắc mặt hắn đã cổ quái không thôi.
Cỗ khí tức trước mắt này nếu như không cẩn thận phân tích còn không cảm giác được cái gì. Thế nhưng lúc này tinh thần vừa mới tiếp xúc, không ngờ lại mang theo một chút quen thuộc.
- Khí tức có chút giống như ở Tà Nguyệt Chí tôn, chỉ là lại không quá giống...
Nhiếp Vân nhíu mày.
Bằng vào thực lực của hắn, chỉ cần là khí tức đã cảm ứng qua, tuyệt đối sẽ khắc ghi trong lòng, cũng sẽ không quên. Thế nhưng đạo khí tức trước mắt này lại vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, nếu như muốn nói tương tự với ai, quả thực có chút giống như ở trong Tà Nguyệt Chí tôn vực, mang theo sự mênh mông của Đại Thế Giới.