- Nguyện ý hiến tế chín mươi chín linh hồn hồn nhiên đổi lấy Hắc Long Thánh Tôn phục sinh. . .
Âm thanh Tiêu gia chủ mang theo hương vị hàm súc đâm thủng hư không bay về thiên ngoại, nương theo chú ngữ của hắn, cả tế đàn như là bị quần tinh thắp sáng, trong nháy mắt phóng xuất hào quang chói mắt, trên bầu trời như xuất hiện cối xay, ngay sau đó một cửa động với hào quang rực rỡ bắn ra các hướng.
- Tế tự bắt đầu!
Tiêu gia chủ gào thét, hắn giơ tay bắn ra lực lượng cực mạnh phối hợp hoàn mỹ với thi thể Hắc Long Chí Tôn, mấy trưởng lão phía sau hắn cũng không chậm trễ, bọn họ đồng thời phát lực, bầu trời xuất hiện một tầng hào quang màu bạc.
- Dùng linh của ta tế tự chúng sinh, kính dâng hỗn độn, có chết vô hối...
Vào lúc này những thanh niên áo trắng chung quanh đồng thời phát ra âm thanh to rõ, gần trăm người cùng hô lên, âm thanh hội tụ hình thành một đạo khí lưu bàng bạc va chạm với cối xay trên cao.
Bành!
Bành!
Bành!
Những này thiếu niên áo trắng bành trướng và bắt đầu nổ tung.
Mỗi khi một người nổ tung liền bị cối xay hấp thu, bị cối xay nghiền nát hình thần câu diệt.
- Này... Này... Vậy mà dùng người sống tế tự?
Sắc mặt Nhiếp Vân biến hóa.
Hắn cho rằng tế tự sẽ chuẩn bị rất nhiều loại bảo vật thiêu đốt cùng tế thượng thiên, nằm mơ cũng không nghĩ tới lại dùng linh hồn người sống hiến tế, hơn nữa còn là đệ tử trẻ tuổi như thế.
- Đây là sứ mạng của Tiêu gia chúng ta, không có biện pháp!
Tiêu Nhiên thở dài một tiếng.
- Sứ mạng? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân xiết chặc nắm đấm.
Dùng người sống tế tự, người bị tế tự còn cam tâm tình nguyện cùng nhau chịu chết, cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể tưởng tượng nổi.
- Các đệ tử Tiêu gia chúng ta vừa sinh ra đã sống vì tế tự, sống vì Linh giới, công pháp tu luyện cũng chuẩn bị vì tế tự, một khi Tu La hàng lâm lần nữa, người Tiêu gia chúng ta sẽ hùng hồn chịu chết, dùng linh hồn chúng ta tế tự hỗn độn phục sinh đại năng thời kỳ thượng cổ!
Tiêu Nhiên nói.
- Dùng linh hồn các ngươi phục sinh đại năng thượng cổ?
- Ân, các đại năng chiến đấu với Tu La thường thượng cổ, trước khi chết đều lưu lại dấu vết linh hồn trên tế đàn, chỉ cần tìm được thân thể nguyên vẹn là có thể lại làm bọn họ phục sinh lần nữa, tuy cái giá rất lớn, cần nhiều linh hồn thuần khiết hiến tế, mà người Tiêu gia chúng ta từ nhỏ chính là tế tự phẩm, đây là vận mệnh của đệ tử Tiêu gia, không cách nào kháng cự!
Trong lời nói của Tiêu Nhiên mang theo đìu hiu thê lương.
- Này... Này. . .
Nhiếp Vân động dung, ngẩng đầu nhìn những tính mạng như đóa hoa kia, hốc mắt của hắn ẩm ướt.
Những thiếu niên này biết rõ hẳn phải chết nhưng trong mắt mang theo kiên định, không chút dao động nào, chỉ cần phần tinh thần này đã đủ làm hắn động dung.
- Tu La. . .
Một gia tộc sinh ra đã làm tế phẩm, làm mai mối vì người khác, đây là bi ai cỡ nào, ngườ Tiêu gia lại không hối hận, hoàn toàn cam tâm tình nguyện, đều là vì Tu La hại.
Xem ra cho tới nay vẫn xem thường quyết tâm của thập đại gia tộc đối phó Tu La, vì triệt để diệt sát Tu La, bọn họ nguyện ý làm bất cứ giá nào, cho dù có phải hi sinh bản thân mình.
Ầm ầm!
Nương theo người tế tự càng ngày càng nhiều, hào quang màu bạc trên bầu trời càng ngày càng sáng, một đạo hào quang màu lam trong cối xay bao phủ thi thể Hắc Long Thánh Tôn.
Ánh sáng màu lam hội tụ trên thân thể màu đen dần dần hình thành một long ảnh hư ảo.
Đây là linh hồn của Hắc Long Thánh Tôn!
Là linh hồn trong suốt không có chút ý thức nào, dường như bị người ta kéo ra khỏi thời kỳ thượng cổ, mang theo khí tức xuyên qua tuyên cổ.
- Là Hắc Long!
Nhìn thấy linh hồn vô ý thức kia, tiểu Long xác nhận và truyền âm với Nhiếp Vân.
- Như vậy... Phục sinh một người cần trả cái giá quá lớn!
Khẳng định phục sinh là Hắc Long, Nhiếp Vân thì thào tự nói.
Vì phục sinh Hắc Long Thánh Tôn lại hao tổn chín mươi chín đệ tử Tiêu gia, dùng tính mạng trẻ tuổi của bọn họ tế tự, cái giá phải trả có lớn hay không?
- Không lớn, Hắc Long Thánh Tôn có thể xưng là đệ nhất nhân dưới Tiên Quân, thực lực cường đại hơn xa phụ thân của ta, dùng chín mươi chín hậu bối làm đại giá đổi lấy một cường giả như vậy phục sinh, xem như có lời!
Tiêu Nhiên gật đầu.
- Không lớn? Những thiếu niên này đều là hậu bối của ngươi...
Thấy ngữ khí của hắn lạnh lùng, dường như không có chấn động quá lớn, Nhiếp Vân cau mày.
- Làm người Tiêu gia, từ khi sinh ra đã biết rõ đây là sứ mạng, ta cũng không ngoại lệ! Về sau ta cũng sẽ hùng hồn chịu chết.
Ngữ khí của Tiêu Nhiên không mang theo chấn động quá lớn.
- Ngươi cũng phải...
Rốt cuộc Nhiếp Vân hiểu ra vì sao Tiêu Nhiên lại sinh hoạt tiêu sái như thế.
Biết rõ sứ mạng của mình, biết rõ sắp sửa hoàn thành nhiệm vụ, sinh hoạt nên tiêu sái một ít, bằng không sẽ sống lãng phí.
Chỉ sợ hắn cũng ôm suy nghĩ này nên mới thích rượu như mạng, tìm kiếm người hầu xinh đẹp khắp nơi.
- Không tốt, tế tự phẩm không đủ, linh hồn không cách nào ngưng tụ hoàn thành, phải có người làm hi sinh!
Nương theo thiếu niên áo trắng giảm bớt, linh hồn Hắc Long Thánh Tôn dần dần thành hình, ngay vào lúc sắp phục sinh, đột nhiên sắc mặt Tiêu gia chủ nghiêm túc kêu lên.
Những thiếu niên tế tự lần này tử vong toàn bộ nhưng linh hồn của Hắc Long Thánh Tôn vẫn chưa phục sinh hoàn toàn.
Nếu như thế sẽ thất bại trong gang tấc!
- Ta đến!
Nhưng vào lúc này Tiêu Huyền cách Nhiếp Vân không xa nhảy ra.
Linh hồn của hắn hóa thành hỏa diễm trên không trung.
- Dùng ta làm linh tế tự chúng sinh, kính dâng hỗn độn, có chết vô hối!
Ầm ầm!
Tiêu Huyền nổ thành bụi phấn.
- Tiêu Huyền huynh. . .
Thấy vị huynh đệ mới quen, tính cách thập phần hợp ý đã biến thành tế phẩm hồn phi phách tán, không chút do dự, toàn thân Nhiếp Vân cứng ngắc.
Mặc dù hắn không biết rõ tình cảnh chiến đấu thời kỳ thượng cổ Linh giới và Tu La nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước cũng biết rõ cảnh tượng rất nhiều đại năng hùng hồn tiến lên chịu chết.
Linh giới an bình là do vô số cường giả dùng máu tươi đổi lấy.
Chỉ sợ mỗi một cường giả chịu chết đều giống như Tiêu Huyền hiện tại, bọn họ mang theo quyết tâm phải chết, biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ nhưng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước!
Hùng hồn hy sinh dễ dàng, thong dong chịu chết khó!
Biết rõ hôm nay có khả năng đối mặt tử vong nhưng vẫn có thể cười cười nói nói, loại thái độ này thật sự làm người ta khâm phục.