Dọc theo lỗ thủng bay lên trên không trung, Nhiếp Vân đang định dọc theo kẽ hở tiếp tục đi về phía trước thì đã cảm thấy có một đạo tật phong xuất hiện, một cái đuôi lớn ầm ầm quét tới.
Dường như Kình Thiên Cự Quy cảm thấy không có giết chết được hắn là sỉ nhục, cho nên nó cũng có chút giận dữ, lại một lần nữa động thủ.
- Thứ này rốt cuộc là cái gì chứ?
Nhìn lực công kích của nó cường đại như vậy, lại cảm nhận được vị trí của bản thân chắc chắn như vậy, Nhiếp Vân không khỏi im lặng một phen.
Từ trong cơ thể nhìn ra, thứ này căn bản không phải là sinh mạng, mà là một loại quái vật do đất đai, nham thạch tạo thành. Từ bên ngoài nhìn vào rất giống như có được thần trí vậy, cũng biết hỉ nộ ái ố.
- Lớn lên cho ta!
Thân thể khẽ nhoáng một cái, nhanh chóng tránh thoát khỏi cái đuôi của đối phương, thân thể Nhiếp Vân ở dưới xung kích năng lượng lập tức trở nên bành trướng..
Trong nháy mắt đã biến thành lớn nhỏ mấy trăm trượng.
Biến lớn thành mười trượng, lực lượng của hắn có thể giữ vững không tiêu tan. Vẫn có thể phát huy ra lực lượng mười phần. Thế nhưng nếu như biến thành trăm trượng, như vậy lực lượng sẽ không còn ngưng tụv nữa. Muốn vận chuyển lực lượng một lần cũng phải cần thời gian nhất định.
Mặc dù thân thể của hắn còn có thể tiếp tục bành trướng, thậm chí trở nên giống như đầu Cự Quy trước mắt này. Thế nhưng nhất định thực lực sẽ vạn không còn một, sẽ không còn bất kỳ một chút uy lực nào nữa.
Nó giống như tứ đại vương giả trước đó ngưng tụ ra mặt người vậy, giống như mang theo uy thế cực mạnh, thế nhưng trên thực tế ngay cả một phần trăm thực lực bổn tôn của bọn họ cũng không bằng.
Lúc này Nhiếp Vân đã biến thành mấy trăm trượng, ở trước mặt đầu Cự Quy này vẫn giống như con kiến hôi vậy, không nhìn thấy rõ ràng. Thế nhưng hắn đã khống chế lực lượng, phản ứng tới cực hạn của mình. Nếu như lại tiếp tục bành trướng, muốn chiến thắng đầu Cự Quy trước mắt này căn bản là chuyện không có khả năng.
- Ngươi đã muốn giết ta thì cũng đừng trách ta không khách khí!
Thân thể trở nên to lớn, Nhiếp Vân quát khẽ một tiếng, Chân Huyết Vương quan trong tay nhẹ nhàng rung động. Một đạo quang mang thất thải từ phía trên vương quan bắn ra, tạo thành hư ảnh cực kiếm dài mấy vạn dặm bắc ngang trên hư không.
Hồng Quang hối kiếm!
Mượn pháp bảo và thực lực của bản thân, ở trên không trung hội tụ ra một thanh kiếm hư ảo. Loại năng lực này rất nhiều người cũng biết làm. Bất quá, loại hư ảnh này đều có liên quan cực lớn tới lực áp bách trong không gian, còn có thực lực của bản thân, cấp bậc của pháp bảo.
Giống như lúc ở Khí Hải đại lục vậy. Đừng nói là thực lực của hắn bây giờ, bất kỳ một cường giả Thiên Quân nào cũng có thể dùng một ngón tay đánh ra kiếm quang ức vạn dặm. Hơn nữa còn sẽ sinh ra uy lực không nhỏ! Sở dĩ đơn giản như vậy là bởi vì không gian chèn ép ở trên Khí Hải đại lục tương đối nhỏ. Chỉ cần thực lực hơi mạnh một chút là có thể đột phá gông cùm.
Tứ tướng thế giới trước mắt này, áp lực đã vượt qua Tà Nguyệt Chí Tôn vực, Chúa Tể hành động ở chỗ này cũng sẽ cố hết sức, chứ đừng nói là động thủ!
Căn cứ theo phỏng đoán của Nhiếp Vân, Chúa Tể bình thường mượn vào thần binh Chúa Tể. Muốn làm giống như hắn, hội tụ ra hư ảnh một đạo kiếm quang trên không trung. Nếu như có thể lan tràn ra được hơn mười thước thì cũng đã coi như không tệ rồi.
Bắc ngang qua mấy vạn dặm như hắn tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Sở dĩ hắn có thể phát huy ra được lực lượng cường đại như vậy là bởi vì mượn lực lượng của phân thân Phong vương và Chân Huyết Vương quan.
Bất quá, Hồng Quang hối kiếm mấy vạn dặm này mặc dù nhìn uy lực vô cùng, lại khiến cho người ta rung động vô cùng này. Trên thực tế ở trước mắt Kình Thiên Cự Quy to lớn như vậy vẫn nhỏ tới mức đáng thương. Dù có đâm vào thân thể của nó thì cũng sẽ không mạnh hơn côn trùng đốt quá nhiều.
- Linh hồn lực của ta còn quá thấp, nếu như là Nhiếp Đồng, đạo Hồng Quang hối kiếm này ít nhất cũng có thể lớn hơn gấp mười lần. Đạt tới mấy chục vạn dặm, như vậy muốn đối phó với con rùa này sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Thấy chiều dài của kiếm mang, Nhiếp Vân cũng không hài lòng, trong lòng cảm khái một phen.
Mặc dù hắn có phân thân Phong vương cùng với thần binh Phong vương. Thế nhưng, đáng tiếc là thứ cần để khống chế Hồng Quang hối kiếm lại chính là lực lượng linh hồn. Linh hồn lực của hắn vẫn giống như Chúa Tể bình thường vậy. Không có ý niệm đặc thù được Hỗn Độn công nhận như đám người Tu La vương, A Dục Vương, không có ý niệm, lực lượng chưởng khống như vậy, chung quy cũng sẽ bị uy lực có hạn!
Nếu như để cho đệ đệ Nhiếp Đồng tới sử dụng thần binh Phong vương khống chế Hồng Quang hối kiếm. Sợ rằng ít nhất uy lực còn có thể tăng lên gấp bội, nhất định sẽ có thể tạo thành thương tổn với đầu Kình Thiên Cự Quy này!
- Hồng Quang hối kiếm khoảng cách quá ngắn, muốn chém giết vật khổng lồ như vậy vô cùng khó khăn. Thế nhưng cho dù là người mạnh tới đâu cũng có nhược điểm.Ta có thể thử xem có thể chém được đầu nó hay không.
Lần nữa tránh thoát một kích củađối phương, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái, nhanh chóng bay về phía đầu của Cự Quy.
Bất kỳ sinh mạng nào cũng đều có khuyết điểm, đầu Cự Quy này cũng giống như vậy. Cho dù chém vào vỏ và tứ chi hoặc là vô dụng, hoặc là không đả thương được tới căn nguyên. Nếu như muốn nhanh chóng đánh chết nó. Như vậy cũng chỉ có thể chém đầu nó xuống mà thôi!
Rất nhanh hắn đã đi tới phía trước Cự Quy. Lại cúi đầu nhìn một chút, mặc dù hắn đã xác định được phương án tác chiến, thế nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn. Bởi vì đầu Cự Quy này quá lớn, đường kính của cổ cũng đã mấy trăm vạn dặm. Chiều dài càng tới mấy ức, muốn chặt đứt nó. Cho dù là Hồng Quang hối kiếm cũng cần phải đánh xuống mấy trăm đạo!
Nhưng mà. . . Thứ này là sinh mệnh, làm sao có thể đứng tại chỗ để cho hắn tận tình chém giết cơ chứ?
Một khi bị đau, nó sẽ chạy. . .
- Không quan tâm được nhiều như vậy, thử một chút rồi lại nói!
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, Hồng Quang hối kiếm trong tay chém thẳng về phía cổ đầu Cự Quy này!