- Vậy được rồi, nếu như tẩu tử muốn động thủ, một chiêu ca ca cũng sẽ không tiếp nổi. Nếu như tẩu tử đã nhận định ca ca là đăng đồ tử, mà đối với lời ca ca nói không có chút tin tưởng nào. E rằng bây giờ ca ca đã chết chứ không chỉ có bị thương nhẹ như vậy a.
Nhiếp Đồng nói.
- Chuyện này...
Hai mắt Nhiếp Vân nhấp nháy.
Đúng vậy, nếu như vừa rồi Đạm Đài Lăng Nguyệt thật sự muốn hạ sát thủ. Bất luận là Chân Huyết Vương quan hay là phân thân Phong vương cũng đều không thể giữ lại được tính mạng của hắn!
Không có hạ sát thủ, như vậy chẳng lẽ lời nói của hắn có tác dụng hay sao?
- Nói cũng đúng, bây giờ có thể là tẩu tử mới vừa sống lại, trong lòng còn có chút mê hoặc, không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Chỉ sợ ca ca có vấn đề, bất quá, chỉ cần để cho tẩu tử một mình yên tĩnh một chút là được rồi! Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đi đối mặt, có lẽ sau này sẽ từ từ tới. Lại nói, tình cảm của ca ca và tẩu tử rất nhiều người đều biết, chỉ cần tẩu tử muốn điều tra, nhất định có thể hiểu được.
Nhiếp Đồng nở nụ cười nói.
Trước kia hắn đơn thuần, đối với chuyện cảm tình một chút cũng không biết. Thế nhưng sau khi dung hợp trí nhớ của Tu La vương, dường như đối với những chuyện này cũng có biết, cho nên khi nói lại rất rõ ràng mạch lạc.
- Cũng chỉ mong như vậy a!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
Mặc dù trong lòng có chút mất mát, nhưng mà cũng mơ hồ có một chút mong đợi.
Chẳng những Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại, thực lực lại còn mạnh như vậy, ở sâu trong thâm tâm hắn vẫn rất cao hứng cho nàng.
Trước kia nàng là thiên đạo, không có cách nào câu thông. Mà bây giờ, mặc dù nàng đã không còn biết mình, thế nhưng ít nhất cũng có thể thấy được người đang sống sờ sờ, chỉ cần hắn kiên trì, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày có thể khiến cho nàng nhớ được tất cả ký ức trước kia! Biết được hắn nhớ nhung nàng như thế nào.
Đứng dậy, đang định rời khỏi này thì sắc mặt hắn cứng đờ.
Chỉ thấy Khải linh thảo mới vừa rồi giúp Đạm Đài Lăng Nguyệt tụ linh lúc này đã hoàn toàn điêu linh. Mất đi bộ dáng màu vàng chói lọi trước đó, màu sắc ảm đạm như là tro tàn. Giống như tùy thời sẽ chết vậy.
Ào!
Một trận gió nhẹ khẽ thổi qua, lá cây và cánh hoa đồng thời rơi xuống đất. Hóa thành tro bụi rơi vào trên mặt đất.
- Khải linh thảo...
Bàn tay chộp một trảo, giống như muốn bắt nó vào trong lòng bàn tay, thế nhưng hắn lại phát hiện ra, gốc dược liệu nghịch thiên này lại giống như bụi bặm vậy, lại thông qua kẽ hở giữa các ngón tay hắn rơi xuống..
- Lăng Nguyệt tẩu tử là vương giả Thiên Vị, nếu như còn là linh hồn trước khi hóa thân thành thiên đạo thì căn bản không có cách nào chịu đựng được lực lượng của phù lục Thiên Vị.Linh hồn sau khi sống lại lại hấp thu toàn bộ lực lượng của Khải linh thảo…
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Đồng khẽ thở dài.
Trước khi Đạm Đài Lăng Nguyệt hóa thân thành thiên đạo bất quá chỉ là Tiên Quân đỉnh phong , ngay cả Xích Thiên Kính cũng không có đạt tới, thực lực như vậy ở trong Thiên Địa lục đạo lúc đó cũng coi như là đỉnh phong. Thế nhưng ở trong toàn bộ Hỗn Độn đại dương mà nói, thì lại không đáng là bao liền.
Cho dù là sau khi hóa thân thành thiên đạo, ý niệm linh hồn đã tăng lên rất nhiều, thế nhưng so với lực lượng có thể tiếp nhậ được phù lục Thiên Vị vẫn còn kém quá xa.
Khải linh thảo là kỳ bảo Hỗn Độn, lại sinh trưởng ức vạn năm, lực lượng linh hồn ẩn chứa trong đó mạnh mẽ, so với Nhiếp Vân cũng chỉ có mạnh hơn chứ không kém. Chính bwori vì Đạm Đài Lăng Nguyệt thôn phệ lực lượng trong đó. Cho nên lúc này mới thuận lợi dung hợp với thân thể luyện chế từ phù lục Thiên Vị, Hỗn Độn Chi Tâm, thành công sống lại.
Lực lượng bị thôn phệ sạch ssẽ. Khải linh thảo đã không còn một chút sinh cơ nào, cho nên mới biến thành bộ dáng như bây giờ.
- Ài!
Không cần Nhiếp Đồng nói thì Nhiếp Vân cũng đã đoán được những chuyện này, hắn không nhịn được có chút thương cảm.
Nếu như gốc Khải linh thảo này chẳng qua chỉ là một gốc dược liệu bình thường thì cũng thôi đi. Thế nhưng mấu chốt là nó có trí tuệ, khi hội tụ linh hồn cho Đạm Đài Lăng Nguyệt nó đã cảm giác được điểm này, thế nhưng sau khi hắn khẩn cầu nó lại vẫn tiếp tục làm chuyện này.
- Ồ? Đây là...
Nhìn tro bụi từ từ thông qua kẽ tay biến mất, Nhiếp Vân đang thở dài thì đột nhiên cảm thấy có một cái vật cứng mắc lại giữa kẽ tay, hắn vội vàng nâng tay lên.
Chỉ thấy trên khẽ tay có một trái cây nho nhỏ, lẳng lặng nằm đó, toàn thân ngăm đen, không nhìn ra được rốt cuộc là cái gì.
- Đây là trái của Khải linh thảo, ca ca, ca ca có thể trồng nó xuống, chỉ cần có đủ thời gian thì gốc dược liệu này vẫn có thể lần nữa sống lại!
Nhìn qua một cái, Nhiếp Đồng nở nụ cười rồ nói.
Toàn bộ lực lượng của Khải linh thảo đều cho Đạm Đài Lăng Nguyệt, thế nhưng sau đó cũng không có tử vong mà là biến thành một khỏa trái cây, chỉ cần trái cây lần nữa nảy mầm, nở hoa, có trí tuệ thì nhất định sẽ có thể lần nữa sống lại!
Sinh mệnh lực của thực vật so với con người càng thêm thịnh vượng, lửa thiêu đốt rừng vô tận, gió xuân thổi qua lại mọc lên, chỉ cần cho nó đủ thời gian thì nó hoàn toàn có thể lần nữa sống lại a.
- Đúng vậy! Để nó vào trong Nạp Vật thế giới đi!
Nhận ra là trái cây của nó, tâm tình chán nản của Nhiếp Vân tựa như được ánh mặt trời chiếu sáng vậy.
Bàn tay khẽ động, đem trái cây này bỏ vào trong Nạp Vật thế giới, lại tìm một mảnh thổ nhưỡng trồng nó xuống. Lúc này ý thức của hắn mới trở lại bản thể, lại lần nữa nhìn về phía thi thể bốn đầu Cự Quy to lớn được hắn thả về bốn phương.
Trước đó phù lục Thiên Vị và Hỗn Độn Chi Tâm dung hợp, muốn luyện chế nó thì nhất định phải khiến cho nó mất đi lực lượng nắm giữ Hỗn Độn đại dương. Cho nên hắn mới lấy ra thi thể của bốn đầu Cự Quy. Bây giờ đã hoàn thành luyện chế, hơn nữa Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng đã thành công sống lại, tương đương với sự ổn định của Hỗn Độn đại dương đều ở trong tay Đạm Đài Lăng Nguyệt, vì vậy dù có để lại thi thể Cự Quy ở đây thì cũng có tác dụng không lớn.
- Thu!
Tinh thần khẽ động một cái, đem thi thể bốn đầu Cự Quy này lần nữa thu vào bên trong Nạp Vật thế giới.