Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tục ngữ nói rượu là chất xúc tác cảm tính của nam nhân, quả đúng như vậy, ngay từ đầu Huyễn Thiên Thủ còn có chút cố kỵ, uống lát hắn lập tức cảm thấy hào khí tràn đầy. Lúc này hắn cảm thấy Nhiếp Vân trước mắt càng nhìn càng thuận mắt, đã coi Nhiếp Vân là huynh đệ, là tri kỷ tương giao.

- Ở đây, Tô Vinh sư đệ vừa đưa tin cho ta, ở ngay chỗ này! Các ngươi nhìn xem... Tô Vinh sư đệ!

Ngay khi hai người đang uống tới cao hứng thì bên ngoài khách điếm vang lên một đạo thanh âm. Sau đó lập tức có mấy người vọt tới, khi thấy hai sư huynh đệ đang quỳ trên mặt đất kia, hai mắt tất cả đều trợn tròn lên. Khi nhìn về phía hai nam một nữ trước mắt, tim phổi bọn họ có cảm giác như là nổ tung.

- Chu Cường sư huynh cứu ta...

Nhìn thấy người mình đến, tên thiếu niên sư huynh vừa rồi gọi là Tô Vinh vội vàng hô lớn.

- Đáng chết, quỳ trên mặt đất, mặt mũi của Nguyên Tâm Tông chúng ta đều bị hai phế vật các ngươi làm mất hết rồi!

Nhìn thấy sư huynh đệ hai người quỳ trên mặt đất, người gọi là Chu Cường sư huynh, tức giận tới mức sắc mặt tái nhợt, trên mặt tựa như có một tầng băng phủ lên.

- Có chuyện gì xảy ra?

Mắng hai người xong, Chu Cường sư huynh kia quay đầu nhìn về phía tiểu nhị cùng với chưởng quầy đang run rẩy đứng gần đó, hai mắt nheo lại.

- Chư vị đại nhân Nguyên Tâm Tông. Tất cả mọi chuyện đều là do vị thiếu gia kia làm, không có liên quan tới tửu điếm của chúng ta, kính xin chư vị đại nhân tha thứ...

Lão bản ngay cả vội vàng nói.

Lão bản này chỉ là cường giả Pháp Lực Cảnh trung kỳ, loại thực lực này tuy nhiên không tính là quá yếu, nhưng mà ở trong Cực Quang thành lại không tính là thứ gì. Căn bản không có một chút quyền nói chuyện nào.

Phanh.

Lão bản còn chưa nói hết lời thì đã bị Chu Cường sư huynh kia dùng một cái tát tát bay ra ngoài, nặng nề đập vào mặt đất , khí tuyệt mà bỏ mình.

- Bất kể chuyện có liên quan tới ngươi hay không, dám đứng đây nhìn Nguyên Tâm Tông mất mặt thì nhất định phải chết!

Chu Cường sư huynh thét dài một tiếng, trong mắt tràn ngập sát cơ.

Nguyên Tâm Tông là tông môn lớn nhất trong phạm vi mấy ức dặm quanh đây, Cực Quang thành lại ở gần tông môn. Hiện tại ở trong hang ổ mình xuất hiện tình huống như vậy, nếu như truyền đi, mất mặt là lớn chuyện. Cho nên nếu như phải giết người thì nhất định phải giết, tránh chuyện truyền ra ngoài!

- Tiểu tử, là ngươi khiến cho đệ tử Nguyên Tâm Tông ta quỳ xuống sao? Cái gan chó của ngươi thật lớn a!

Đánh chết lão bản, Chu Cường sư huynh lại nhìn về phía Nhiếp Vân, sát ý toàn thân sôi trào, một cỗ sát khí tràn ngập gian phòng, bao phủ trọn tửu điếm vào bên trong.

- Huynh đệ, chuyện này bởi vì ta cho nên ngươi mới ra tay, để ta tới giải quyết đi!



Nhiếp Vân còn chưa nói lời nào thì thần thâu Thiên Huyễn đã cười nói một tiếng, định ra tay.

- Ha ha, không cần, mấy tiểu gia hỏa mà thôi, không có gì!

Nhiếp Vân cười ha hả, nhìn về phía Chu Cường trước mặt, nói:

- Biết ta là ai không? Dám ở chỗ này hô to gọi nhỏ, không tuân thủ quy củ! Chẳng lẽ muốn chết hay sao?

- Không tuân thủ quy củ? Ngươi là ai?

Nghe đối phương nói như vậy, Chu Cường nắm tay lại, cho dù lửa giận đang thiêu đốt tâm trí nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống, mở miệng hỏi.

Tuy rằng Nguyên Tâm Tông ở Cực Quang thành bá đạo vô cùng, nhưng toàn bộ Phù Thiên Đại Lục này, thế lực lợi hại hơn Nguyên Tâm Tông quá nhiều, có lẽ vị này thật sự là thiếu gia của thế lực lớn nào đó. Mà thế lực lớn đó hắn không đắc tội nổi được.

Vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

- Ta là ai? Ha ha, lão già kia, còn không mau ra nói cho hắn biết ta là ai! Chẳng lẽ muốn làm ta tức giận hay sao?

Nhiếp Vân khoát tay, thuận miệng kêu lớn, giống như đang gọi một người hầu, cấp dưới.

Sưu sưu!

Vừa mới dứt lời thì một lão giả cao lớn từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy lão giả này, sắc mặt Chu Cường tức thì biến đổi, lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm, người run rẩy, vội vàng cúi đầu.

- Đệ tử tinh anh Chu Cường... Bái kiến Nguyên Cương trưởng lão!

Lão giả đi ra chính là Nguyên Cương trưởng lão bị Nhiếp Vân luyện hóa thành khôi lỗi.

Khi vừa mới ra tay Nhiếp Vân đã có đối sách sẵn, tuy rằng Cực Quang thành là sào huyệt của Nguyên Tâm tông, cao thủ rất nhiều, nhưng mà hắn cũng không sợ. Có khôi lỗi như Nguyên Cương trưởng lão, một khi xảy ra chuyện đẩy lên trên người hắn, ai cũng không nói gì được.

Nguyên Cương trưởng lão bị hắn luyện hóa, cũng không có chết cho nên Nguyên Tâm tông không biết hắn đã xảy ra chuyện, lại không thể nào tưởng tượng được hắn bị luyện hóa.

- Hừ, vị Nhiếp Vân thiếu gia này là khách quý của ta, các ngươi cũng dám đắc tội, muốn chết phải không.

Phanh.

Một tát làm cho Chu Cường lăn lộn vài vòng, Nguyên Cương trưởng lão tức giận tới mức râu ria tung bay.



Nguyên Cương trưởng lão thân là cường giả Lĩnh vực cảnh, địa vị trong Nguyên Tâm tông cực cao, những đệ tử này cũng đều biết. Cho nên lúc này thấy đối phương cung kính với thiếu niên trước mắt như vậy khiến cho bọn hắn giật mình không thôi.

Đám người Chu Cường có thể diễu võ dương oai ở Cực Quang thành, hoành hành không sợ, thế nhưng ở trước mặt trưởng lão mà dám nói nhảm thì chẳng khác nào là muốn chết.

Nguyên Tâm tông, thân là trưởng lão có thể tùy ý xử lý đệ tử tinh anh.

- Thực xin lỗi trưởng lão, chúng ta không biết vị thiếu gia này là khách quý của người.

Bị tát cho má sưng đỏ, Chu Cường cũng không dám oán hận gì mà chỉ liên tục giải thích.

Phanh.

Hắn còn chưa giải thích xong thì Nguyên Cương trưởng lão lại lần nữa tát tới.

Ầm ầm.

Răng trong miệng Chu Cường rơi một mảng lớn.

- Không biết? Mắt ngươi mù sao? Chẳng lẽ không thấy ta hay sao?

Nguyên Cương trưởng lão lần nữa rống to.

- Người không ở đây a... Vừa rồi người căn bản ở trong phòng, không dám đi ra nha.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Chu Cường cũng không dám nói nhảm mà cúi đầu nhận lỗi.


Nguyên Cương trưởng lão là trưởng lão nổi danh tính tình táo bạo trong tông môn, hắn còn chưa muốn chết, không muốn vì Tô Vinh mà bỏ cái mạng nhỏ mình.


- Còn không mau xin lỗi Nhiếp Vân thiếu gia? Chẳng lẽ còn muốn ta dạy sao?


Nguyên Cương trưởng lão quát.


- Đúng, đúng.


Chu Cường bò tới trước mặt Nhiếp Vân, vẻ mặt sợ hãi. Cho tới lúc này hắn không dám hoài nghi thân phận của thiếu niên trước mắt nữa.


Nếu như không phải là công tử thế lực lớn thì làm sao có thể khiến cho đường đường là Nguyên Cương trưởng lão lại ăn nói khép nép như vậy?


- Nhiếp Vân thiếu gia, là chúng ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, xin thiếu gia tha thứ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK