Thiếu niên này phát triển thật sự quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua tưởng tượng của mình.
- Hoàng đế đế quốc, thống lĩnh cả đế quốc, những người này biết rõ Thiết Nham dong binh đoàn chúng ta có quan hệ tốt với bệ hạ, tự nhiên cả đám xông tới nịnh bợ.
Tuy trong nội tâm không thiếu dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của đám người kia nhưng Thiết Long cũng biết, Thiết Nham dong binh đoàn của mình vừa vặn có thể mượn nhờ cây đại thụ Nhiếp Vân này mà phát triển nhanh chóng.
- Bẩm báo đoàn trưởng, bên ngoài có người cầu kiến, nói là bằng hữu của Thiết Lan tiểu thư!
Mấy người đang thương nghị với nhau, bên ngoài có tiếng hô to, một dong binh đi tới.
- Bằng hữu của ta? Hừ, khẳng định lại tới kéo quan hệ, thật sự quá chán ghét!
Nghe được dong binh nói thế, trên mặt Thiết Lan mang theo chán ghét.
Những người này tới kéo quan hệ, mỗi người đều tự xưng là bằng hữu của mình, trên thực tế rất nhiều người mình còn không nhận ra đấy!
Cũng bởi vì như vậy nên nàng mới nấp sau hậu điện, lại bảo phụ thân nói không có mặt ở đây.
- Thời điểm này đều là đại nhân vật tới, ngươi cũng không nên quá tức giận.
Nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy, Thiết Nham chỉ có thể cười khổ.
Hắn cũng biết vì sao con gái tức giận như thế, khả năng là vì nhiều người biết quan hệ giữa Nhiếp Vân bệ hạ và dong binh đoàn của mình, địa vị khẳng định không thấp, loại nhân vật này tuyệt đối không được đắc tội.
- Dù sao ta cũng chán ghét, ta về phòng trước, mặc kệ ai đến ngươi cứ bảo ta không có ở đây là được.
Thiết Lan cau mày sau đó đứng dậy, quay người đi vào trong phòng của mình.
- Ha ha, nói cho ta biết ngươi không có ở đây sao? Ta thật sự chọc ngươi chán ghét như thế sao?
Thiết Lan còn chưa đi xa đã nghe bên ngoài có tiếng cười nói vọng vào, ngay sau đó lại nghe dong binh kia sốt ruột quá lớn.
- Đoàn trưởng còn chưa cho ngươi đi vào, ngươi không thể xông vào...
- Giọng nói này... Là Nhiếp Vân!
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, thân thể Thiết Lan cứng đờ, lập tức vội vàng quay người nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên bên ngoài đại sảnh có bóng dáng quen thuộc xuất hiện, hắn đang tươi cười đi tới.
- Ngươi không thể đi vào, đây là chúng ta dong binh đoàn quy củ, nếu như không nghe khuyên bảo, lại đi về phía trước lời nói, tựu đừng trách ta không khách khí. . .
Dong binh phụ trách canh cửa thấy thiếu niên không nghe lời liền ngăn cản ở phía trước, tức giận kêu lên.
- Tào Đan, chớ có vô lễ, hắn chính là đương kim hoàng đế, Nhiếp Vân bệ hạ!
Nhìn thấy thuộc hạ với bộ dáng “Nghiêm túc” như thế, Thiết Long đã giật mình, vội vàng quát lớn.
- Cái gì? Bệ hạ? Nhiếp Vân bệ hạ?
Dong binh tên là Tào Đan giật mình run rẩy vài cái, thiếu chút nữa hắn sợ tới mức bất tỉnh.
Bản thân mình lại dám ngăn cản hoàng đế bệ hạ đi vào trong phòng, lá gan của mình cũng quá lớn rồi...
- Bệ hạ thật sự quá tốt tính, bị Tào Đan cản thậm chí không có quát mắng một câu.
- Đây mới là phong phạm cao thủ nên có, cao thủ sẽ không giống như những kẻ trang bức, dựa vào trang bức tìm mặt mũi.
- Đúng thế, ngươi vừa rồi có nhìn thấy không? Bệ hạ đã cười với ta, cao thủ tuyệt thế như vậy lại cười với ta, có phải nói rõ ta có căn cốt thanh kỳ, có thiên phú tu luyện?
- Ngươi đang tự kỷ sao, căn cốt thanh kỳ, chẳng lẽ ngươi muốn nói mình là thiên tài vạn năm có một hay sao?
- Ân, ngươi nói rất đúng, thật sự đáng cân nhắc...
...
Nhiếp Vân đi vào phòng, đám dong binh bên ngoài lập tức sôi trào như nước sôi.
Nhiếp Vân chính là nhân vật làm nên kỳ tích trong mắt người khác, một người đấu với một hoàng thất, hơn nữa cũng thành công biến thành hoàng đế đế quốc bệ hạ, đã sớm là thần tượng của vô số người, thần tượng như thế hòa ái xuất hiện trước mặt bản thân, bọn họ không dám tin tưởng và có cảm giác sắp phát điên lên.
- Nhiếp Vân, ngươi tới. . .
Trong phòng, Thiết Lan nhìn thấy thiếu niên xuất hiện liền lên tiếng.
- Ta tới muốn hỏi một chút về việc phụ mẫu của các, các ngươi có biết tin tức mới hay không?
Nhìn thấy đám người Thiết Nham sợ hãi như thế, Nhiếp Vân tùy ý ngồi xuống ghế và lên tiếng hỏi thăm.
Thiết Nham dong binh đoàn bắt đâu tìm kiếm tung tích phụ mẫu hắn vào một tuần trước, có lẽ có được tin tức kỹ càng nhất.
Đối với chính mình mà nói, đừng nói làm cái gì hoàng đế bệ hạ, cho dù cho mình đột phá tiến vào Tạo Hóa Bí Cảnh cũng kém hơn thân nhân bên cạnh mình.
Sau khi sống lại, hắn coi trọng nhất chính là thân nhân, thân nhân bình an mới là động lực và là căn bản của bản thân.
- Thật sự có một chút tin tức nhưng còn chưa dám xác định.
Thiết Nham do dự một chút và nói ra.
Sau khi Thiết Nham dong binh đoàn nhận được tin tức hơn nữa phái người chứng thực là đúng, dù sao, rất nhiều tin tức cho dù biết nhiều hơn nữa nhưng không thể chứng minh là đúng thì nó không phải sự thật.
- Chưa dám xác định? Nói nghe một chút!
Nhiếp Vân nhướng mày một cái.
- Là như thế này, người của chúng ta chuyên môn điều tra ngày phụ mẫu của ngươi mất tích có yêu thú phi hành qua lại hay không, trải qua thẩm tra chúng ta phát hiện một chút mánh khóe, chỉ là. . .
- Ân?
- Chỉ là yêu thú phi hành bay theo lộ tuyến Tử Quỳnh sơn mạch, hơn nữa là phương hướng của Thần Thánh đế quốc... Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái, cảm thấy tin tức này không xác định...
Thiết Nham nói ra.
Tử Quỳnh sơn mạch là nơi yêu nhân tụ tập, yêu nhân bất hòa với nhân loại, thương khách qua lại các nơi cũng không dám đi vào trong Tử Quỳnh sơn mạch, mà yêu nhân vãng lai cũng không dám xâm nhập Thần Thánh đế quốc!
Đi từ Tử Quỳnh sơn mạch tiến vào Thần Thánh đế quốc, nói ra cũng không có người nào tin tưởng!
Rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ yêu nhân đã hòa thuận với nhân loại hay sao?
- Lần trước sáu đại yêu nhân vây giết đã nói rõ phụ mẫu ta bị bắt có liên quan
tới yêu nhân, tiến vào Thần Thánh đế quốc... Chẳng lẽ Thần Thánh đế quốc có người cấu kết Yêu tộc?
Xoa xoa lông mày, Nhiếp Vân nhíu mày thật chặt.
Chuyện này càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng phiền toái, thậm chí bản thân mình cũng không dám xác định.
Trước kia cố ý thả Đồ Tân Chí Tôn bỏ chạy, sau khi hắn dừng lại một ngày liền đột nhiên bắt đầu đi, hơn nữa phương hướng tiến lên cũng là Thần Thánh đế quốc!
Đại lục Phù Thiên, Thần Thánh đế quốc, Tử Quỳnh sơn mạch. . . Chúng
giống như tấm lưới lớn đang quanh quẩn trong đầu của mình, càng làm Nhiếp Vân cảm thấy hồ đồ không thể phán đoán chính xác.