- Hắc Nham, hôm nay ngươi nhất định phải giao ra Nguyên Tinh linh dịch! Thiết Giáp Long bí pháp – Cức Thứ Trùng Kích!
Tử Đồng Thiết Giáp Long hoàn toàn nổi giận, thét dài một tiếng, tiếng gầm rú như phá vỡ màng tai, trên đầu mọc lên một sừng nhọn tối đen.
Sừng nhọn dài tới hai thước, sắc bén vô cùng.
- Chỉ ngươi có bí pháp? Hắc Nham thiết giáp!
Chứng kiến sừng nhọn trên đầu đối phương, ánh mắt Hắc Hùng ngưng trọng rống to, lớp da kẽo kẹt kêu lên, chỉ khoảnh khắc hình thành một tầng da tương tự như giáp trụ.
- Hắc Nham, mấy trăm năm qua chúng ta giao thủ không dưới mười lần, tuy mỗi lần đều có thắng bại, nhưng lần này ngươi phải thua không nghi ngờ!
Tử Đồng Thiết Giáp Long cũng không để ý, ngược lại cười lạnh một tiếng, hai chân giẫm mạnh, long thân mang theo sừng nhọn đâm thẳng về hướng đối phương.
Tuy nó có huyết mạch loãng của Long tộc, nhưng bộ dạng hình thể lại có chút giống thằn lằn, không phải giống như viễn cổ thần long toàn thân kim lân, ngũ trảo râu rồng!
Tuy hình thể như vậy hạn chế thành tựu cao nhất của nó, nhưng cái đuôi cùng móng vuốt càng thêm linh hoạt, một khi tấn công lực lượng càng lớn hơn nữa.
- Chết!
Hắc Hùng nhìn thấy tốc độ của nó nhanh như lưu tinh, tựa hồ biết tình huống nghiêm trọng, sắc mặt dữ tợn hai quyền đấm mạnh về phía trước.
Chi chi chi chi!
Quyền đầu cùng sừng nhọn va chạm, phát ra tiếng ma xát thập phần khó nghe, lực lượng cường đại đập vào khiến Hắc Hùng không ngừng bật lui về phía sau, mỗi khi lui một bước bàn chân giẫm thành hố to dưới đất.
- Phòng ngự thật mạnh…
Nhiếp Vân ẩn núp một bên chứng kiến cảnh tượng này, đồng tử không nhịn được co rụt lại.
Nếu đổi ngược là hắn, nhất định sẽ bị sừng nhọn đâm thủng thấu tim!
Mà Hắc Hùng có thể ngăn cản, lực phòng ngự mạnh mẽ thậm chí dùng trường kiếm hoàng tộc hạ phẩm chưa chắc có thể phá vỡ!
- Phải thua không nghi ngờ? Tử Đồng, bộ dạng này của ngươi đối với ta vô dụng, muốn giết ta, không có cửa!
Ngăn trở công kích của đối phương, Hắc Hùng cười lạnh nói.
- Vậy sao?
Tử Đồng cũng không thèm để ý, ngược lại cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên:
- Vậy ngươi chết đi! Bí pháp – Tử Đồng Yêu Quang!
Đột nhiên trong đôi mắt của nó bắn ra đạo quang mang quỷ dị, tia sáng đâm thẳng vào tâm linh, làm người ta không thể ngăn cản.
- A…
Hắc Hùng không nghĩ tới cùng đối phương giao chiến suốt mấy trăm năm lại không ngờ đối phương còn lá bài tẩy, trong đầu như ngất, bàn tay đột nhiên buông lỏng xuống.
Phác xích!
Bàn tay buông lỏng, rốt cục không ngăn cản được sừng nhọn, thanh âm da thịt bị đâm xuyên vang lên, sừng nhọn dài hơn hai thước đã xuyên vào tim Hắc Hùng.
- Bí kỹ Tử Đồng Yêu Quang này là ta lĩnh ngộ khi tiến vào cảnh giới chí tôn, trước kia chưa từng thi triển với ngươi, là vì chờ ngày này giết chết ngươi!
Đâm thủng người của Hắc Hùng, Tử Đồng hưng phấn điên cuồng hét lên, cái đuôi liền quất tới!
Hiện tại Hắc Hùng bị đâm trúng, nếu bị cái đuôi đánh trúng đầu, hẳn phải chết không nghi ngờ!
- Ngươi không phải muốn giọt Nguyên Tinh linh dịch này sao? Ta cho ngươi!
Hắc Hùng cũng biết tình cảnh nguy cấp, đột nhiên ném bình ngọc ra ngoài.
Bình ngọc cực giòn, chỉ cần đụng vách đá sẽ phá nát, linh dịch nháy mắt tiêu tán, không còn hữu dụng, nhưng nếu đi bắt bình ngọc thì không thể đánh chết Hắc Hùng!
- Xem như ngươi lợi hại!
Tử Đồng sao không biết mưu kế của đối phương, hừ một tiếng xoay người hướng bình ngọc lao tới.
Hiện tại thực lực nó mạnh hơn Hắc Hùng, chờ dùng xong Nguyên Tinh linh dịch thì Hắc Hùng càng không phải đối thủ, mình cũng không cần tiếp tục sợ nó!
Nhưng nó còn chưa kịp tới gần bình ngọc đột nhiên từ trong góc sơn động toát ra một thân ảnh nhỏ gầy hô một tiếng đã đem bình ngọc nắm trong tay.
- Đa tạ các ngươi, Nguyên Tinh linh dịch này để cho ta cầm đi!
Thân ảnh kia thét dài một tiếng, chạy ra khỏi sơn động nháy mắt liền biến mất trước mặt hai yêu thú.
- Cái gì?
Một màn đột nhiên xuất hiện chẳng những làm cho Tử Đồng hoảng sợ, ngay cả Hắc Hùng cũng trợn tròn.
Hai yêu thú chí tôn tranh đoạt bảo vật thời gian dài như vậy lại đột nhiên bị một nhân loại xuất hiện cướp mất!
Nhân loại kia là ai Tử Đồng không biết nhưng Hắc Hùng làm sao không biết!
- Đáng giận!
Khi Tử Đồng nhìn thấy rõ là một nhân loại đoạt đi bình ngọc thì thiếu chút nữa tức điên, rít gào một tiếng, chân sau giẫm mạnh dưới đất, thân ảnh khổng lồ hóa thành lưu quang thẳng tắp lao tới.
- Đưa linh dịch cho ta!
Tuy Hắc Hùng bị Tử Đồng đâm trọng thương, nhưng không phải chỗ yếu hại, cũng không tới nỗi lo lắng sinh mạng, vì vậy cũng lao theo sát phía sau.
- Hai tên này thật đúng là nhanh!
Lúc này lực lượng của Nhiếp Vân phát huy tới cực hạn, thân hình như tia chớp chỉ nháy mắt đã đi tới địa phương trộm linh dược khi nãy.
Vừa đi tới đây liền phát hiện hai yêu thú chí tôn đã đuổi theo.
Tốc độ của bọn chúng nhanh hơn hắn gấp ba lần, nếu hắn còn tiếp tục chạy trốn chỉ sợ chưa qua ba trăm thước nhất định sẽ bị đuổi kịp.
- Muốn đuổi theo ta? Tới đây đi!
Nhiếp Vân cười hắc hắc, thân thể hóa thành tàn ảnh lại chui vào sơn động mình đào móc trước đó.
Vừa vào sơn động liền lấy ra Huyền Ngọc kiếm bắt đầu chém tới!
Oanh long long!
Uy lực Huyền Ngọc kiếm thật lớn, phối hợp kiếm thế vừa lĩnh ngộ, thông đạo hẹp hòi nhanh chóng vỡ vụn sau đó lấp đầy đường đi phía sau.
- Muốn chết!
Chứng kiến thông đạo bị lấp, Tử Đồng điên cuồng rít gào, mạnh mẽ đánh vào vách núi.
Một tiếng ầm vang, lực lượng cường đại đánh vách núi thủng vào một hang động sâu hơn mười thước.
Nhưng cũng chỉ đụng thành lỗ thủng mà thôi, muốn tiếp tục đi vào căn bản không khả năng!
Trình độ cứng rắn của đá hoa cương đối với chí tôn không đáng vào đâu, nhưng dùng tốc độ đào móc làm sao so được với việc trực tiếp chạy trốn?
Hơn nữa nếu Nhiếp Vân không phá hủy vách đá lớn hơn, với thân hình khổng lồ của hai đầu yêu thú căn bản chui vào không lọt, càng đừng nói tới đuổi theo.
- Tử Đồng, ta và ngươi cũng không có thù hận gì, chỉ vì giọt Nguyên Tinh linh dịch mà thôi! Ta biết tên kia trốn ở đâu, không bằng hai chúng ta hợp tác! Ta qua bên kia canh chừng, một khi hắn trốn tới thì giết hắn! Nếu hắn trốn ngược trở lại, giết hắn ở chỗ này! Ai giết hắn trước, linh dịch thuộc về ai, như thế nào?
Sau lưng đột nhiên truyền ra thanh âm của Hắc Hùng Hắc Nham.
- Không sai, hai chúng ta đích xác không có thù hận, được, nghe theo lời ngươi nói!