Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ah!

Thấy Minh Hoành biết rõ về ting cung ít như vậy cho nên lộ ra một tia thất vọng.

Từ uy thế của tinh cung vừa rồi mà nhìn, cung điện này còn cường đại hơn Tử Hoa động phủ không biết bao nhiêu vạn lần, có thể luyện chế ra bảo vật cường đại như thế, Bắc Đấu Tinh Quân lưu lại khảo nghiệm khẳng định không phải người nào cũng có thể vượt qua dễ dàng.

Ô ô ô ô!

Hai người đang nói chuyện, âm thanh của vũ tâm ma địch lại biến hóa, nó mang theo ý nức nở nghẹn ngào như khóc như tố, giống như tình nhân đang nỉ non, giống như quả phụ gào thét đêm khuya làm cho lòng người khó chịu nổi.

- Phòng ngự chi khí, ngăn cản! Vô Tướng chi khí trấn áp nội tâm!

Nương theo tiếng sáo, sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, trong ánh mắt mang theo thống khổ, Nhiếp Vân biết rõ bọn họ dang bị tiếng sáo âầu độc, hắn hô một tiếng mang theo thiên phú tiên âm sư vang vọng, đồng thời hắn vừa gia trì một đạo phòng ngự chi khí và một đạo Vô Tướng chi khí.

Đồng thời thi triển ba loại thiên phú, hiệu quả đầu độc của tiếng sáo yếu đi, mọi người khôi phục sắc mặt.

Chiêm chiếp chiêm chiếp!

Thời điểm Nhiếp Vân thở ra một hơi, đột nhiên âm thanh trong thông đạo biến thành bén nhọn như đao, âm thanh xuyên thấu phòng ngự chi khí và đâm thẳng linh hồn.

Âm tiết này rất bén nhọn, nó mang theo tần suất chấn động linh hồn, từ đó làm linh hồn không ngừng rung chuyển, dường như chỉ cần tần suất cao hơn nữa sẽ đánh chết người.

Linh hồn cũng đập như trái tim, cũng có chứa tần suất, một ít nhịp trống sinh ra cộng minh với trái tim, có thể làm cho trái tim nhảy lên nhanh hơn làm người ta khủng hoảng, linh hồn cũng như vậy.

Sóng âm cũng có thể đánh chết người, trên thực tế cũng bởi vì loại sóng ngắn này có thể cộng hưởng với linh hồn người ta, từ đó chấn vỡ linh hồn của người trúng chiêu, cũng chính vì như thế cho nên người bị sóng âm đánh chết vẫn bảo toàn thân thể hoàn khảo, chỉ có khí tức sinh mệnh tiêu tán hoàn toàn mà thôi.

Tiếng sáo hiệu tại chính là như thế, mọi người cảm thấy có âm tiết vang vọng làm linh hồn vặn vẹo, một sắc mặt tái nhợt, cũng cảm thấy khó thở.

- Ah... Ta không chịu nổi!



Đột nhiên trong đám người có một tiếng kêu thảm, một lão giả ôm đầu của mình phát tiết, hắn không ngừng xé đầu, da thịt và tóc văng tung tóe, ngay sau đó hắn té xuống đất, Nhiếp Vân muốn cứu trợ nhưng phát hiện hắn khí tuyệt bỏ mình, sinh cơ không còn.

- Là lão tổ Vân Tiêu Tông lúc trước, chúng ta tương giao hơn sáu nghìn năm, không ngờ lại chết ở đây...

Nhìn thấy người này nổi điên tử vong, lão tửu quỷ và đám người Tư Duẫn có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cảm thấy cô đơn không dứt.

- Mọi người chớ suy nghĩ lung tung, giữ vững bản tâm của mình, linh đài không minh, bằng không chẳng ai có thể cứu được.

Thấy mọi người cảm khái, Nhiếp Vân vận dụng tiên âm quát lớn.

Hiện tại linh hồn bị vũ tâm ma địch quấy nhiễu, bản thân đang ở trong nguy hiểm, nếu như lại thất thần nghĩ ngợi lung tung rất có thể gặp được nguy hiểm, vạn kiếp bất phục.

- Vâng!

Trong lòng mọi người rùng mình, lúc ổn thủ tâm tình, cũng vứt nghĩ ngợi lung tung và cảm khái ra khỏi đầu.

- Ah. . .

Lúc này đang lâm vào trầm tư, trong đám người lại một lão giả giống như lão tổ Vân Tiêu Tông, hắn nổi điên và kêu gào thảm thiết, cũng không cho Nhiếp Vân cơ hội cửu chữa cho hắn, hắn té trên mặt đất và không còn khí tức.

Vạn Giới Sơn từ tầng một tới tầng chín, bên ngoài Bắc Đẩu tinh cung chỉ có một người chết, mà bây giờ không tới một phút đã chết hai người, lúc này đám người bị cảm giác khủng hoảng và bi thương thay thế.

- Ngươi đã biết rõ đây là vũ tâm ma địch, có biện pháp nào ngăn cản hay không?

Nhiếp Vân không bị tiếng sáo ảnh hưởng lớn, nhìn thấy mọi người như thế, Nhiếp Vân vẫn cảm thấy lo lắng, vội vàng hỏi Minh Hoành trong trạng thái linh hồn.

- Ta chỉ nhìn thấy miêu tả về vũ tâm ma địch trong thư tịch mà thôi, là bảo vật của Ma tộc, nó có thể thổi theo tâm tình, không thể khống chế!



- Nghe nói tổng cộng có chín khúc, một thê thảm hơn một, nó sẽ làm người nghe bị câu dẫn thần trí khó có thể tự kềm chế, theo thứ tự là: người yêu đi xa, lưu luyến không rời, cúi đầu nói nhỏ, đi ngoài ngàn dặm, tin dữ ngoài ngàn dặm, ruột gan đứt từng khúc, thống khổ, đồng sanh cộng tử, bỉ dực hóa tiên!

Minh Hoành chậm rãi nói ra.

- Chín thủ khúc? Vừa rồi đã đổi ba lần âm tiết, chẳng lẽ mới chỉ là khúc thứ ba cúi đầu nói nhỏ?

Sắc mặt Nhiếp Vân khó coi, cẩn thận nghe một chút và phát hiện trong tiếng sáo có ẩn chứa ý bi thương giống như tình nhân cúi đầu nức nở, tiếng nức nở nghẹn ngào tắc nghẹn mang theo thống khổ ly biệt.

Chín thủ khúc, một thủ uy lực lớn hơn một thủ, hiện tại mới thủ khúc thứ ba đã làm ánh mắt mọi người thống khổ mê ly khó có thể tự kềm chế, nếu thật nghe xong chín khúc, chẳng phải người ở nơi này sẽ chết sạch hay sao?

- Pháp bảo như Bắc Đẩu tinh cung đang khảo nghiệm, còn có rất nhiều trấn thủ, vũ tâm ma địch là bị người trấn thủ kích phát ra, biện pháp duy nhất là tìm ra vị trí của ma địch, cũng đánh bại người trấn thủ mới có thể ngừng, nếu không nhất định sẽ kéo dài như thế mãi.

Dường như Minh Hoành biết rõ vũ tâm ma địch cường đại, nói ra.

- Tìm người trấn thủ? Tốt, ta sẽ đi ngay bây giờ, Khuynh Thành, linh hồn của ngươi cường đại, tiếng sáo không ảnh hưởng lớn tới ngươi, đây là phòng ngự chi khí và mộc sinh chi khí, ngươi xem ai không kiên trì nổi thì cứu chữa nhanh chóng, hiện tại ta đi tìm nơi phát ra tiếng sao và đánh bại người trấn thủ!

Nhiếp Vân gật đầu phân phó Lạc Khuynh Thành một tiếng, thả người tiến lên phía trước.

Linh hồn của Lạc Khuynh Thành đạt tới hai ngàn thê độ, cho dù tiếng sáo lợi hại nhưng tới bây giờ vẫn không ảnh hưởng tới nàng quá ớn, do nàng lưu thủ chăm sóc mọi người, ít nhất có thể làm cho mọi người an toàn hơn một ít.

Bước nhanh đi về phía trước, càng đi về phía trước tiếng sáo càng vang dội.

Trước kia Nhiếp Vân cũng không cảm thấy không khỏe, nương theo tiếng sáo càng lúc càng lớn, linh hồn của hắn có một tia không thích ứng.

- Địa phương nào đó làm ta khó chịu khẳng định ma địch đang ở hướng nào.

Nhiếp Vân tâm vững như thạch, âm thầm phán đoán.

Tiếng sáo không ngừng vang dội bốn phương, làm cho người ta không biết được vị trí cụ thể ở nơi nào, Nhiếp Vân biết rõ sáo phát ra từ nơi có âm thanh nồng đậm nhất, lực uy hiếp lớn nhất, chỉ cần bản thân mình cảm thấy hướng nào khó chịu thì chắc chắn là hướng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK