Sở dĩ hắn rời đi cũng không phải khổ sở, hắn nhìn thấy nhiều người đoàn viên như thế lại không có Đạm Thai Lăng Nguyệt nên ảm đạm, hắn muốn ở một mình.
Hiện tại thu thiên địa lục đạo vào nạp vật thế giới, hoàn thành chuyện thứ hai Nhiếp Đồng bàn giao, cũng nên quay trở về.
- Ta không phải tới dỗ dành ngươi, ta cũng như ngươi, ta muốn nhìn người mình âu yếm.
Lạc Khuynh Thành lẳng lặng đi tới trước mặt, ngồi ở cách đó không xa.
- Ngươi hiện tại còn tốt hơn ta nhiều, rất nhiều!
- Không cần phải cưỡng cầu một phần tình cảm vĩnh viễn không chiếm được!
Thấy nàng chấp nhất, Nhiếp Vân lắc đầu.
- Ta cũng biết, cũng cười chính mình ngốc!
Lạc Khuynh Thành cười ha ha, ánh mắt nhìn về phương xa.
Ánh mắt thâm trầm xa xưa:
- Nhưng mà... Ta không thả ra!
- Từ thời điểm ngươi cứu ta lần đầu tiên tại thành Lạc Thủy, ta biết ngay kiếp này sẽ có quan hệ với ngươi, thẳng tới khi về sau lúc ta bất lực nhất vẫn là ngươi cứu ta, ta hiểu không thể nào phân cách với ngươi.
- Ta cũng hiểu trong lòng ngươi có một người, nàng là người ngươi yêu nhất, đến chết cũng không đổi!
- Vì nàng ngươi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!
- Nhưng ta cũng muốn ngươi hiểu, ngươi cũng là người như thế trong lòng ta, vì ngươi, ta cũng có thể làm bất cứ chuyện gì, không dám yêu cầu xa vời ngươi yêu ta, chỉ hi vọng nhìn thấy ngươi vĩnh viễn khoái hoạt!
- Lúc trước ngươi đi Linh giới từng đáp ứng ta, trong năm ngàn năm ta không tới Linh giới ngươi sẽ cưới ta thành tân nương xinh đẹp, khi đó nguyện vọng lớn nhất của ta không phải tăng trưởng thực lực, mà là vĩnh viễn không đi Linh giới!
- Như vậy ngươi sẽ thực hiện lời hứa, không qua bao lâu ngươi trở lại, hơn nữa mang tất cả chúng ta đi, có thể nhanh chóng gặp lại ngươi nên ta cao hứng,càng nhiều... Là thất lạc!
- Có đôi khi nghĩ lại, cảm giác có phải mình yêu cầu xa vời quá nhiều hay không, yêu một người, chẳng lẽ thật phải ở cùng hắn sao? Yên tĩnh đứng sau lưng hắn kỳ thật... Cũng là một loại hạnh phúc!
- Ai, Khuynh Thành, ngươi. . .
Nghe được những lời này, Nhiếp Vân không biết trả lời như thế nào, muốn đi an ủi một câu nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
- Ngươi không cần lo lắng, ta rất tốt ah, mặc dù biết ngươi khẳng định không đồng ý ta làm như vậ, nhưng mà ta biết rõ, thẳng tới khi cuộc đời này kết thúc, sẽ yên lặng đi theo sau lưng ngươi, cổ vũ vì ngươi, chúc ngươi hạnh phúc.
- Hiện tại không tìm được phương pháp cứu Nguyệt Nhi tỷ tỷ nhưng sau này nhất định sẽ tìm được, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì mười năm, mười năm không được thì một vạn năm, một vạn năm không được thì trăm vạn năm, ngàn vạn năm!
- Có chí ắt làm nên, chỉ cần chịu cố gắng, ta tin tưởng nhất định có thể thành công!
- Cho nên trong mắt của ta, có lẽ ngươi nên biến nhớ mong thành động lực, nên sống thật tốt, ngươi càng phải mạnh hơn nữa, đây chính là chuyện Đạm Thai tỷ tỷ hi vọng!
- Đạm Thai tỷ tỷ khẳng định hi vọng nhìn thấy một Nhiếp Vân như chiến thần sinh long hoạt hổ không biết sợ trên chiến trường!
Lạc Khuynh Thành nói vô cùng bình thản, cũng không có cảm xúc chấn động, những lời này như khảm vào tim Nhiếp Vân.
- Đa tạ, là ta quá câu chấp!
Đứng dậy, tinh thần Nhiếp Vân bắn ra bốn phía.
Lạc Khuynh Thành trước mắt khéo hiểu lòng người, xinh đẹp hào phóng, nếu như nói không thích là không thể nào, cho tới nay hắn vẫn đặt Đạm Thai Lăng Nguyệt ở vị trí đầu tiên, Lăng Nguyệt vì thương sinh mà hóa thân Thiên Đạo, làm ra hi sinh cực lớn, lúc này nữ hài trước mặt càng là đạo khảm khó vượt qua.
Chính bởi vì như thế, hắn mới không có vượt qua nửa phần.
Lúc này nghe được Lạc Khuynh Thành nói thế, nội tâm rộng mở trong sáng, tám chín phần mười mọi chuyện trên đời không như ý, làm gì có chuyện nào hài lòng hài hòa cơ chứ?
Cho dù hóa thân Thiên Đạo khó giải thì như thến nào? Chỉ cần chịu cố gắng, sớm muộn gì cũng sẽ thành công.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, tất cả khúc mắc trong lòng Nhiếp Vân được thanh trừ, có chút gông cùm xiềng xích trước kia cũng biến mất, linh hồn của hắn tỏa sáng chói mắt.
Ý chí hải dương, một thanh tuệ kiếm trống rỗng xuất hiện làm linh hồn của hắn hoàn mỹ vô khuyết, linh hồn tỏa angs và lập lòe như thủy tinh.
- Linh hồn chúa tể cảnh!
Tất cả bụi bậm trong linh hồn đã tiêu trừ, Nhiếp Vân hiểu tu vi của mình không đạt tới chúa tể nhưng trên linh hồn cũng đã trở thành cường giả cấp chúa tể, mặc dù gặp được chúa tể chân chính, công kích và uy áp linh hồn của đối phương không thể ảnh hưởng tới hắn.
Nếu như Kiền Huyết hoàng đế không có chúa tể thần binh phòng ngự linh hồn, gặp được hắn, chỉ bằng vào linh hồn cũng có thể dễ dàng đánh chết.
Ý thức hải dương không ngừng kích động, lực lượng linh hồn tăng trưởng gấp mười lần lúc vừa rồi!
Nếu như nói trước kia chỉ là đỉnh phong, hiện tại hắn đã đạt tới đại viên mãn, linh hồn viên mãn như một và không có chút bụi bậm nào, mặc dù có tạp niệm cũng có thể dùng tuệ kiếm cắt đứt, không lưu lại chút dấu vết nào.
Nhìn thấy linh hồn của mình, Nhiếp Vân mới biết được nếu lúc trước Tiêu Diêu Tiên có ý đồ xấu với mình, chỉ cần một ý niệm cũng có thể đánh chết hắn, mặc dù hắn có chúa tể thần binh cũng không được!
Chúa tể và không phải chúa tể có khác biệt thật sự quá lớn, giống như tiên phàm, không cách nào so sánh nổi.
- Kỳ thật không riêng Đạm Thai Lăng Nguyệt là khúc mắc của ta, thiên địa lục đạo cũng là khúc mắc của ta, Lạc Khuynh Thành cũng thế, tất cả thân nhân cũng như vậy.
Nhiếp Vân đứng nguyên tại chỗ, hắn vui vẻ nhàn nhạt.
Vừa rồi có lĩnh ngộ cũng không phải chỉ chặt đứt chấp niệm với Đạm Thai Lăng Nguyệt, sau khi thu thiên địa lục đạo vào nạp vật đan điền triệt để an toàn, đám người tiểu Long phục sinh lần nữa, thân nhân đoàn tụ đều là chấp niệm.
Những chuyện này vẫn quanh quẩn linh hồn của hắn, làm cho hắn không cách nào đạt tới đỉnh phong, giờ phút này một khi ngộ đạo sinh ra biến hóa long trời lở đất, trực tiếp có được linh hồn cấp chúa tể.
Mặc dù chỉ có linh hồn đạt tới chúa tể, sức chiến đấu chân chính kém chúa tể quá xa nhưng đối phó với cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo lại dễ dàng, thậm chí có thể dễ dàng nghiền ép Kiền Huyết hoàng đế!
Mặc dù gặp được cường giả chúa tể, hắn có thể bằng vào linh hồn và chúa tể thần binh toàn thân trở ra.
- Nhiếp Vân, ngươi đột phá?
Lạc Khuynh Thành nhìn thấy hắn như vậy cho nên hưng phấn.