Biết Nhiếp Vân rất có thể là Hoàng tử, cho nên Phí Đồng cũng không còn vẻ phách lối như trước nữa. Hắn đi theo sau lưng giống như là một người tùy tùng vậy.
- Gia gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trong rừng, vẻ mặt Uyển nhi có chút lo lắng nhìn về phía gia gia.
Đám người bọn họ lúc này vẫn đang ở bên cạnh đống lửa, hỏa diễm vẫn hừng hực thiêu đốt, tản mát ra quang mang nóng bỏng. Thế nhưng đám người vây quanh đống lửa đã không còn vẻ hưng phấn như vừa rồi. Ngược lại mỗi một người đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về bốn phía, trong mắt mang theo địch ý.
Sau khi Nhiếp Vân rời đi, Phùng Thịnh bởi vì thương thế quá nặng cho nên cũng không có phát động tấn công. Thế nhưng càng như vậy thì bầu không khí bên trong lại càng căng cứng. Đám người trẻ tuổi đều có cảm giác sắp không chịu nổi áp lực.
Nhất là bên Thanh Sơn Bộ, vốn đang bị đối phương bao vây, lại cũng không có binh khí. Hơn nữa đệ nhất cao thủ là Quán Lăng lại bị trọng thương ngã xuống đất, cho nên bầu không khí bên trong lại càng thêm căng cứng.
- Nếu như Nhiếp Vân đại nhân có thể bình an trở về, nguy hiểm của Thanh Sơn Bộ sẽ lập tức được giải trừ... Mà nếu không...
Nói đến đây, tộc trưởng khẽ lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn qua mọi người của Lạc Sơn Bộ chung quanh, sau đó lại nhìn về phía xa.
Bất quá, phía xa là một mảnh đen kịt. Phí Đồng vì muón tránh cho người khác xem xét cho nên đã đi rất xa. Dùng thực lực của hắn căn bản khó mà nhìn thấy được.
- Hắn... Nhất định sẽ có thể trở lại...
Nghe thấy gia gia dùng giọng không quá xác định nói vậy, Uyển nhi nhớ tới người thiếu niên kia, miệng không tự chủ được mà nói một câu.
Bất quá, nghĩ tới người thiếu niên kia, sắc mặt nàng không nhịn được có chút khó coi, chẳng lẽ... Nàng thực sự không tốt như vậy, khiến cho đối phương trực tiếp cột khăn tay màu trắng vào hông như thế?
- Chỉ hy vọng là như thế...
Tộc trưởng khẽ gật đầu một cái, trên mặt lại hiện lên vẻ lo âu.
Người áo đen kia vừa nhìn một cái đã biết là người của một thế lực lớn đi ra ngoài. Mà vị Nhiếp Vân này bọn họ lại biết biết gốc biết rễ, chẳng qua chỉ là người của tiểu thế giới phi thăng lên đây mà thôi. Song phương cách biệt như trời và đất. Cho nên hắn cũng không cho rằng sau khi Nhiếp Vân trúng mai phục sẽ còn có thể toàn thân trở về!
Xoẹt Xoẹt!
Xoẹt Xoẹt!
Trong lòng đang thở dài một tiếng thì đột nhiên cách đó không xa đã có hai cái tiếng bước chân đi tới.
Thanh âm không lớn, người của hai bộ lạc đồng thời nhìn lại, trên mặt mỗi một người đều mang theo vẻ mong đợi.
Không chỉ có tộc trưởng của Thanh Sơn Bộ, đám người Phùng Thịnh cũng đều muốn biết kết quả. Những người khác cũng muốn biết, bởi vì hai người kia chiến đấu mới có thể quyết định được sinh tử của bọn họ. Nếu như là Nhiếp Vân thắng, Thanh Sơn Bộ sẽ bình yên vô sự. Nếu như người áo đen thắng... Bọn họ cũng sẽ bị tiêu diệt như trước.
- Chỉ mong Nhiếp Vân đại nhân không sao...
Tộc trưởng Thanh Sơn Bộ khẽ nói thầm một câu, lại vội vàng nhìn qua nơi phát ra thanh âm. Theo hắn thấy, cho dù Nhiếp Vân này có thể trở lại. Như vậy cũng sẽ chật vật không chịu nổi, trong lúc hắn đang suy nghĩ xem thương thế của mình có nặng hay không thì đã thấy Nhiếp Vân bình tĩnh đi tới. Người áo đen trước đó đang đi theo phía sau hắn, cái đầu cúi xuống, giống như một người hầu vậy.
Ực.
Tộc trưởng Thanh Sơn Bộ nuốt một ngụm nước miếng, toàn bộ những người khác đều trợn mắt hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Từ cử chỉ và thái độ của người áo đen mà bọn họ cũng không nhìn ra được cái gì đó thì quả thực là ngu ngốc.
Nhất là Phùng Thịnh, trước đó hắn còn khí thế hung hăng. Mà bây giờ lại giống sương rơi trúng quả cà vậy, không còn tinh thần nữa.
Tộc nhân của hắn nhìn thấy tình huống như vậy, có thể còn cho rằng bên mình vẫn còn có sức liều mạng. Thế nhưng chỉ có hắn mới biết được. Thực lực của người áo đen này như thế mà cũng không phải là đối thủ của đối phương. Như vậy bên này cho dù có nhiều người hơn nữa cũng đều vô dụng!
Hơn nữa lúc này nhìn bộ dáng của người áo đen, sợ rằng đã thần phục đối với người thiếu niên trước mắt này. Một người cũng không đối phó được, như vậy cho dù có hai người lên thì cũng như vậy mà thôi.
Trong lòng không khỏi ảm đạm, đồng thời hắn cũng có chút kỳ quái. Không phải người áo đen này là người của Phổ Thiên hoàng triều hay sao? Loại người như vậy ngạo khí vô cùng, làm sao có thể thần phục người ta được chứ?
- Ngươi đi xử lý một chút đi!
Đi tới bên cạnh mọi người, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, cũng không tiến lên nữa.
Trên đường hắn đã cẩn thận hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra. Sở dĩ Lạc Sơn Bộ quang minh chính đại tới đây như vậy là bởi vì có được sự ủng hộ của Phí Đồng!
Phùng Thịnh đã nhìn thấy thực lực của Phí Đồng, biết đối phương là núi lớn có thể dựa vào. Cho nên lúc này mới động thủ vào lúc Câu Hỏa tiết, định bắt lại toàn bộ người của Thanh Sơn Bộ, hoàn toàn tiêu diệt.
Chỉ bất quá suy nghĩ rất tốt, rất đẹp. Mặc dù kế hoạch rất chu đáo, thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ ra được lại xuất hiện một quái vật như Nhiếp Vân. Vừa mới xuất hiện đã tiêu diệt hành động của bọn họ.
- Phùng Thịnh tộc trưởng, Lạc Sơn Bộ các ngươi cùng với Thanh Sơn Bộ đều ở trong núi, lại cách nhau không xa. So với một mực chiến đấu như vậy, ta thấy không bằng hóa địch thành bạn, không nên tranh đấu nữa!
Phí Đồng biết ý tứ của vị Hoàng tử trước mắt này, hắn lập tức đi tới phía trước rồi khuyên nhủ.
Đổi lại là trước kia, loại bộ lạc nhỏ như vậy, hắn tùy tiện cũng có thể diệt mấy cái. Hai hàng lông mày cũng sẽ không nhíu lấy một cái. Thế nhưng nếu thực sự làm như vậy thì vị Hoàng tử trước mắt này sẽ lập tức giết chết hắn.
- Hóa địch thành bạn? Trừ phi bọn họ giết chết toàn bộ người của Lạc Sơn Bộ chúng ta. Nếu không... Vĩnh viễn sẽ không có một ngày kia!
Trong ánh mắt của Phùng Thịnh hiện lên vẻ hung ác, mặc dù biết rõ nếu như phản bác người trước mắt này, không cẩn thận hắn sẽ vẫn lạc. Thế nhưng hắn vẫn không chút do dự nói.
- Thiếu gia, chuyện này...
Hàn mang trong mắt Phí Đồng chợt lóe lên. Nếu như đổi lại là trước kia, người dám nói chuyện như vậy, nhất định hắn sẽ giết sạch tất cả. Thế nhưng bây giờ lại chỉ có thể... Xoay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Vân.