Nhiếp Vân nhíu mày.
Những biện pháp có thể nghĩ tới cơ hồ hắn đã đều nghĩ tới, trong vòng ba ngày nếu như không tìm được nàng, hơn nữa còn phải thuyết phục nàng. Như vậy nhất định Hỗn Độn đại dương sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị tiêu diệt!
- Đi Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa nhìn một chút, có lẽ nàng đang ở đó.
Lại suy đoán một phen, từ đầu đến cuối cũng không có biện pháp nào tốt hơn, trong lòng Nhiếp Vân âm thầm suy đoán.
Sau khi sống lại Đạm Đài Lăng Nguyệt không biết gì về Hỗn Độn đại dương, nhất định sẽ không có nơi nào để đi, có lẽ nàng sẽ trở lại Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Chân Huyết Vương quan được ném ra, nhanh chóng bay về phía Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa.
Có hai lần kinh nghiệm, cho nên rất nhanh hắn đã lần nữa trở lại tứ tướng thế giới. Đưa mắt nhìn lại, chỗ này vô cùng trống trải, cái gì cũng không nhìn thấy, có có nửa bóng người gì chứ?
Khẽ lắc đầu một cái, Nhiếp Vân biết mình đã tìm nhầm nơi. Đang định rời đi thì đột nhiên hắn mới sửng sốt một chút.
- Đúng vậy, ta tìm nàng, nhất định sẽ không tìm được, nếu để cho nàng tìm ta thì sao đây ?
Hắn tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt, thực lực của đối phương mạnh mẽ, nếu như cố ý tránh né, tuyệt đối sẽ không thể tìm được, nhưng... Nếu để cho đối phương tìm kiếm mình, nhất định sẽ vô cùng đơn giản.
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Lần nữa suy nghĩ một phen, Nhiếp Vân cũng không có rời khỏi nơi này mà khoanh chân ngồi ở trước chỗ phù lục Thiên Vị trước đó.
Nếu đã không tìm được nàng, như vậy Nhiếp Vân sẽ ở chỗ này chờ, Đạm Đài Lăng Nguyệt thân là vương giả Thiên Vị, nắm trong tay Hỗn Độn đại dương, có lẽ có thể nghe được lời nói của hắn.
- Nàng là vương giả Thiên Vị, có thể nắm trong tay toàn bộ Hỗn Độn đại dương, bất kể có thể nghe được những lời này của ta hay không thì ta cũng phải đem chuyệ này kể cho nàng nghe một chút.
Nhớ lại sinh hoạt ban đầu cùng với Đạm Đài Lăng Nguyệt. Nhiếp Vân mỉm cười nios.
- Kiếp trước chúng ta quen biết nhau..
Khi nói chuyện với người khác, cơ hồ hắn chưa bao giờ nói tới chuyện của kiếp trước, nhưng mà nói chuyện với Đạm Đài Lăng Nguyệt hắn lại không muốn giấu giếm, đem tất cả mọi chuyện kiếp trước làm sao mến nhau, kiếp này lại làm thế nào duy trì đoạn tình cảm này. Nhất nhất đều được nói ra.
Không có gắn bó sinh tử, không có thề non hẹn biển, nếu có cũng chẳng qua chỉ là chuyện cũ bình thản. Thế nhưng loại chuyện cũ này lại giống như chùy lớn gõ vào tình cảm con người vậy, gõ vào tâm linh, khiến cho người ta không nhịn được dừng chân lại.
Lúc này Nhiếp Vân cũng quên rốt cuộc nàng có thể nghe được lời hắn nói hay không. Chẳng qua hắn chỉ đem tình cảm đè nén trong lòng nói ra mà thôi. Thanh âm êm tai, bình tĩnh mà lạnh nhạt.
Sưu!
Chẳng biết lúc nào, một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở phía sau hắn, lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt có chút đỏ ửng.
Từ những lời này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm tình đối phương, nàng biết cố gắng trong những năm này của đối phương, tất cả, tất cả đều vì nàng!
- Nhiếp Vân...
Trong miệng nhẹ nhàng gọi lên cái tên này, ánh mắt của đạo thân ảnh này càng ngày càng kiên định.
Trước đó nàng cảm thấy chẳng qua đối phương chỉ đang cố tình gây sự, mà bây giờ, nàng có thể cảm nhận được cảm tình của đối phương một cách rõ ràng. Cảm nhận được tâm ý của đối phương, cũng biết đối phương thật tâm thật ý, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối.
- Nguyệt nhi...
Tiếng gọi mặc dù rất nhỏ, thế nhưng Nhiếp Vân vẫn nghe ra được, hắn ngừng lại, vội vàng nhìn qua.
- Đây là tình cảm giữa ngươi và nàng hay sao?
Đạm Đài Lăng Nguyệt lẳng lặng nhìn qua.
Trí nhớ đã biến mất, mặc dù biết rõ đối phương và mình có tình cảm khắc sâu trong lòng, thế nhưng nàng cũng không nói ra được thành lời.
- Ta rất nhớ nàng…
Nhìn nữ tử trước mắt, Nhiếp Vân có ngàn vạn lời muốn nói, những lời khác cũng không nói ra được nữa.
- Ta...
Đạm Đài Lăng Nguyệt do dự một chút rồi cắn môi nói:
- Cho ta một đoạn thời gian tiếp nhận được không?
Bởi vì trí nhớ biến mất, cho nên mặc dù bây giờ nàng đã tin tưởng người thiếu niên trước mắt này có tình cảm với nàng. Thế nhưng nàng vẫn còn có chút không tiếp nhận nổi. Cần phải có thời gian nhất định để giảm xóc.
- Hôm nay ta tới tìm nàng cũng không phải là không phải muốn làm cho nàng nhớ lại, mà là có chuyện muốn nhờ!
Nhiếp Vân cũng biết chuyện này không gấp được, đối phương bây giờ đã tin hắn, công nhận hắn đã coi như là một loại tiến bộ rất lớn rồi.
- Có chuyện gì sao?
Đạm Đài Lăng Nguyệt sửng sốt một chút.
Vốn nàng cho rằng đối phương tốn sức khổ cực tìm kiếm mình như vậy chỉ muốn nối lại tiền duyên, xem ra còn có những chuyện khác.
- Đúng vậy, liên quan tới dị tộc!
Nói đến chính sự, vẻ mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, chậm rãi đem mọi chuyện mà hắn biết nói ra, không có một chút che dấu nào.
Dị tộc rốt cuộc là người như thế nào, từ đâu tới đây, không riêng gì hắn, ngay cả đám người Tu La vương cũng không rõ lắm, chỉ biết là thực lực của đối phương vô cùng cường đại, nếu như ngạnh kháng thì nhất định Hỗn Độn đại dương cũng sẽ vì vậy mà bị tiêu diệt.
- Còn có chủng tộc đáng sợ như vậy sao?
Đạm Đài Lăng Nguyệt sửng sốt, hiển nhiên nàng vẫn còn có chút không quá tin.
Kể từ khi nàng sống lại cho đến bây giờ, thời gian cũng không lâu, hơn nữa rất nhiều trí nhớ lại biến mất, đột nhiên nhiên lại nghe được dị tộc này có được thực lực như vậy, cho nên nàng có chút không dám tin.
- Đúng vậy, năm đó Tu La vương bỏ mình, mang đi Hỗn Độn Chi Tâm, diễn hóa ra Thiên Địa lục đạo, chính là vì muốn đối kháng với dị tộc tốt hơn.
Nói đến đây, Nhiếp Vân dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Dị tộc định phá vỡ phong ấn lần này so với trước kia đều mạnh hơn rất nhiều, cho nên... Ta hy vọng nàng có thể xuất thủ! Làm vương giả Thiên Vị, một khi Hỗn Độn đại dương bị tổn thương, đối với nàng cũng có ảnh hưởng rất lớn!
- Đúng vậy
Vẻ mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt có chút ngưng trọng.
Linh hồn đã dung nhập vào trong thân thể do phù lục Thiên Vị, Hỗn Độn Chi Tâm hình thành. Lúc này nàng đã biết thân phận của mình, cũng biết nếu như Hỗn Độn đại dương thực sự bị công hãm. Như vậy thực lực của nàng, tất cả đều sẽ hóa thành bụi bặm.
Những người này bảo vệ Hỗn Độn đại dương, nàng cũng không thể từ chối.