Sắc mặt nữ tử tái nhợt mang theo vẻ cầu xin, thân hình gầy yếu không ngừng run rẩy, chân khí như có như không, tựa hồ tùy thời đều sẽ vẫn lạc.
- Không…nàng sẽ không chết, tuyệt không chết! Cho dù ta đi khắp thập thiên cửu địa, cũng trị hết cho nàng, không cho nàng rời đi…
Nước mắt tràn ra, Nhiếp Vân điên cuồng hét lên.
- Mỗi người đều cũng chết, sau khi ta chết ngươi phải chiếu cố chính mình…
Thân thể nữ tử vừa động, cứ như vậy nhắm mắt.
- Không…không!
Nhiếp Vân tê tâm liệt phế gọi to, nhìn qua như điên cuồng, tinh thần chấn động, ảo cảnh hoàn toàn biến mất, ngẩng đầu nhìn lên, mình vẫn đứng bên dưới khối đá màu lam, trên mặt tràn đầy nước mắt.
- Ảo cảnh, quả nhiên là ảo cảnh, ảo cảnh thật đáng sợ!
Mở to mắt, Nhiếp Vân vẫn cảm nhận được trong lòng rung động, cả người hư thoát như mới trải qua một trận đại chiến.
Ở kiếp trước, ngay cả một câu yêu nàng cũng chưa nói, nàng đã hoàn toàn rời đi!
Ở kiếp trước, thậm chí chưa từng ôm nàng, nàng đã hương tan ngọc nát!
- Kiếp này ta tuyệt sẽ không làm cho loại chuyện như vậy lại phát sinh, ta nhất định phải bảo hộ nàng, không cho nàng bị bất cứ thương tổn gì…
Nhớ tới tình cảnh hiện tại, Nhiếp Vân siết chặt nắm tay, toàn thân khôi phục lại ý chí chiến đấu.
- Trước không thèm nghĩ những việc này, thực lực hiện tại còn quá thấp, nàng đang ở Phù Thiên đại lục, chờ xử lý xong chuyện bên này phải đi tìm nàng!
Hít sâu một hơi, đem khó chịu trong lòng áp chế xuống, nhớ tới mình còn cơ hội gặp lại nàng trong kiếp này, Nhiếp Vân nở nụ cười ngẩng đầu nhìn lên.
- Nếu ta đoán không lầm, đây là Thuần Chân Huyễn Linh thạch, có thể kích thích ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm của người khác!
Căn cứ trí nhớ của kiếp trước, Nhiếp Vân nhận ra khối linh thạch kia.
Thuần Chân Huyễn Linh thạch, một loại linh thạch vô thượng khiến người không tự giác lâm vào ảo cảnh, chỉ cần bị hào quang đảo qua, sẽ hoạt hóa quá khứ khó dứt bỏ nhất tận sâu trong nội tâm, mà ý tưởng khó quên nhất, tự nhiên cũng là ý tưởng thuần chân nhất, chân thật nhất!
Rất nhiều môn chủ đại tông môn vì sát hạch đệ tử, cũng thích sử dụng thứ này. Có thể hoạt hóa nội tâm, kiểm tra tính tình đích thực của đối phương.
- Ai dám động tới ca ca ta, ta sẽ giết hắn! Giết! Giết! Giết!
Còn đang suy nghĩ sự thần kỳ của linh thạch, Nhiếp Vân chợt nghe tiếng rống giận dữ vang lên bên cạnh, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Nhiếp Đồng vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ đậm, ra vẻ bị ảo cảnh xâm nhập còn chưa tỉnh lại.
- Tiểu tử này, ở trong ảo cảnh còn muốn bảo hộ ta, thật sự là…
Nhìn thấy biểu tình của đệ đệ, trong lòng Nhiếp Vân thật cảm động.
Thuần Chân Huyễn Linh thạch có thể hoạt hóa cảm tình chân thật nhất trong lòng người, xem ra nguyện vọng lớn nhất của đệ đệ là bảo vệ mình, làm cho mình không bị thương tổn.
Hô!
Nhiếp Đồng sực tỉnh.
- Ca ca, huynh không sao chứ, làm đệ sợ muốn chết!
Nhiếp Đồng vừa mở mắt chứng kiến Nhiếp Vân vẫn hoàn hảo đứng bên cạnh, vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra.
- Ha ha, ta có thể có chuyện gì? Vừa rồi đã trải qua ảo cảnh gì vậy, ta nghe đệ luôn hô giết giết!
Nhiếp Vân cười hỏi.
- Vừa rồi đệ nhìn thấy viên linh thạch này, thật giống như chính mình tiến vào một mảnh thiên địa rộng lớn, nơi đó có rất nhiều người giống như đệ đang cùng nhau luyện kiếm, kiếm pháp của bọn hắn đều rất cao minh, đệ theo họ học tập, ai ngờ còn chưa học được bao lâu, liền chứng kiến có yêu nhân vây công huynh, lúc đó đệ chẳng quan tâm việc học kiếm, lập tức lao tới đại chiến cùng bọn hắn, sau đó liền tỉnh!
Nhiếp Đồng gãi đầu.
- Ha ha!
Nghe được lời nói của đệ đệ, trong lòng Nhiếp Vân đau đớn.
Thuần Chân Huyễn Linh thạch, đại biểu cho thuần cùng chân, bình thường sẽ cho người ta trải qua hai ảo cảnh, thứ nhất là ý tưởng thuần chính nhất của mình, sau khi mình sống lại, thấy cha mẹ bọn họ vẫn an toàn, vì thế ý tưởng thuần chính nhất tận sâu trong nội tâm là gặp lại nàng, cùng nàng ở chung một chỗ, cho nên ảo cảnh thứ nhất liền thực hiện.
Thứ hai chính là khát vọng chân thật nhất của mình, chính là khát vọng nàng có thể sống sót, kết quả ảo cảnh chính là thấy nàng dần dần biến mất, cách mình rời đi.
Nghe được ảo cảnh của đệ đệ, Nhiếp Vân biết ý tưởng thuần chính nhất của đệ đệ là luyện kiếm, có thể cùng rất nhiều người tùy tâm sở dục luyện kiếm. Mà khát vọng chân thật nhất là mình bình an, như vậy hắn có thể vĩnh viễn bảo hộ chính mình.
- Nhiếp Đồng, làm khó đệ!
Nhẹ nhàng ôm đệ đệ vào trong ngực, Nhiếp Vân nói một câu.
Đệ đệ còn nhỏ tuổi, lại luôn nghĩ bảo vệ mình, chỉ sợ kiếp trước hắn chỉ có chút kiên trì như vậy, cho nên bị người đánh một trăm ba mươi bảy chỗ kiếm thương, nhưng vẫn cố gắng chạy tới cứu mình.
- Ha ha, đệ chỉ là ưa thích luyện kiếm mà thôi, đúng rồi, ca ca, trước đó ở trong thông đạo huynh bảo đệ lấy ngọn đèn kia, đệ còn chưa đưa cho huynh đâu, đây!
Nhiếp Đồng đột nhiên nhớ ra gì đó cười một tiếng, lấy ra một ngọn đèn không lớn lắm.
- Đệ giữ đi, vật này gọi là Huyễn Tâm Thiên Ma đăng, chỉ cần thắp sáng là có thể làm cho người ta xuất hiện ảo cảnh, có thể ở trong ảo cảnh trùng kích bí cảnh, cho dù trùng kích ngàn lần trăm lần cũng không mang tới gánh nặng cho thân thể, ngược lại xem như tích lũy kinh nghiệm. Cho nên đây là bảo vật vô thượng dùng trùng kích bí cảnh!
Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, cũng không tiếp nhận ngược lại cười giải thích.
- Thứ này đệ không cần, huynh cấp cho bá phụ bọn họ, lực lượng của đệ chỉ cần đạt tới cực hạn sẽ trực tiếp tiến vào bí cảnh, nhất định sẽ thành công!
Nhiếp Đồng đưa ngọn đèn cho Nhiếp Vân, trong ánh mắt lộ vẻ tự tin kiên nghị.
- Ha ha!
Thấy thái độ đệ đệ kiên quyết, Nhiếp Vân cũng không dây dưa, tiếp nhận ngọn đèn thu vào trong nạp vật đan điền.
- Yên tâm đi ca ca, đệ nhất định có thể trùng kích bí cảnh thành công, luyện tốt kiếm pháp, giấc mộng của đệ là có một ngày kiếm thuật có thể tự khai sáng một trường phái, vô số người theo đệ học tập kiếm thuật, đệ đứng trên đài cao dưới ánh mắt nhìn chăm chúc của muôn người, lớn tiếng tuyên bố, ca ca là ân sư của đệ! Không có ca ca, hiện tại đệ không là gì cả!
Nhiếp Đồng cười nói.
- Ha ha!
Nghe được chí nguyện của đệ đệ, Nhiếp Vân cười nhu đầu của hắn:
- Tốt, tới lúc đó ca ca sẽ chứng kiến đệ đi lên đài cao, làm cho vô số người phải học tập!