- Dù sao ta chưa từng nghe qua... Không hổ là kiếm đồng Bùi Dương, thiên phú này quả thực quá lợi hại, nếu như không vẫn lạc, về sau khẳng định danh chấn Thần giới!
- Chờ hắn đi ra phải giao hảo thật tốt, kiếm linh tháp tổng cộng chín tầng, đến tầng thứ tám... Thậm chí còn khả năng trùng kích tầng thứ chín... Thiên phú này quá đáng sợ.
Nhìn thấy tầng thứ tám sáng, tất cả mọi người điên cuồng.
Từ khi kiếm linh tháp thành lập đến nay nhưng chưa từng có người xông tới tầng cao như vậy, tổng cộng chín tầng bảo tháp, xông đến tầng thứ tám, nói rõ khoảng cách đỉnh phong cũng chỉ còn một bước.
Cho dù có bước ra một bước hay không, thiếu niên Bùi Dương sẽ ghi vào sử sách, từ đó được hàng tỉ người ngưỡng mộ.
- Chúng ta nhanh đi tới trước tháp, đoán chừng hắn sẽ nhanh chóng đi ra thôi, chúng ta phải nhanh chóng kết giao với hắn.
Không biết ai nói thầm một câu, rất nhiều người giờ mới hiểu ra sau đó chạy tới trước tháp.
Xông tháp thất bại sẽ bị truyền tống tới đây, người còn sống sẽ truyền tống tới trước tháp.
Bùi Dương có thể trong thời gian ngắn xông tới tầng thứ tám, khoáng tuyệt cổ kim, nhân vật thiên tài như vậy có thể nhìn thấy mình đầu tiên sẽ có ấn tượng tốt, một khi trở thành bằng hữu, về sau chờ thực lực hắn bành trướng, thời điểm danh chấn thiên hạ cũng có được chỗ dựa.
Sau khi hiểu ra điểm này mọi người nhanh chóng đi tới trước tháp, hy vọng có thể nhìn thấy Bùi Dương đầu tiên khi hắn đi ra, khi đó sẽ được ưu ái.
Ông!
Thời điểm mọi người đang háo hứng, trước tháp tỏa ra hào quang sáng ngời.
- Đến... Đến!
Nhìn thấy bóng người xuất hiện, sắc mặt mọi người đỏ lên, cả đám hăng máu gà tiến lên phía trước.
- Không đúng, dường như không phải... Bùi Dương thiếu gia!
Bóng người dần dần rõ ràng, lúc này hào quang trận pháp tối lại, mọi người lúc này không nhìn rõ là ai, sau khi nhìn rõ mới phát hiện không phải Bùi Dương.
- Các ngươi... Làm cái gì vậy?
Thời điểm bọn họ đang kỳ quái liền có giọng nói nghi hoặc vang lên, lúc này bóng người xuất hiện và dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mọi người.
- Ngươi là . . Dong Nhàn?
Nhận ra gương mặt này, một người kêu lớn
Xuất hiện trước mắt mọi người không phải là Bùi Dương cũng không phải Tử Trọng, mà là... Dong Nhàn mà bọn họ cho rằng phải chết.
Lúc này trên người Dong Nhàn có kêếm khí linh động, mang theo cảm giác phiêu dật xuất trần, so với khô khan khi tiến vào tháp, khí chất chênh lệch như trời và đất, lúc này mọi người không dám tin vào mắt mình.
- Đúng vậy, các ngươi đứng ở nơi này làm gì?
Nhìn thấy vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của mọi ngườ, Dong Nhàn kỳ quái.
Đám người kia bị gì thế?
Thời điểm tiến vào tháp không có kẻ nào để ý, hiện tại nhiều người nghênh đón như thế, còn có vẻ mặt này... Muốn làm gì?
- Ngươi xông qua ba cửa đầu?
Thời điểm Dong Nhàn nghi hoặc, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Có thể còn sống đi ra, nói rõ đã thông qua ba cửa đầu, ít nhất đạt tới cửa thứ tư.
- Ta qua năm cửa, xông cửa thứ sáu thất bại mới đi ra.
Dong Nhàn nói.
Nghe được Nhiếp Vân cổ vũ cho nên hắn tăng thêm không ít tin tưởng, nhớ tới kiếm đạo của Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, hơn nữa cơ duyên xảo hợp cho nên hắn xông qua hai cửa, tới cửa thứ sáu rất khó khăn, không bao lâu hắn bại trận ra ngoài.
- Qua năm cửa?
Đôi mắt mọi người mở to và không dám tin tưởng.
Năm trước Bùi Dương chỉ đạt tới cửa thứ năm, không có tới cửa thứ sáu, nói như vậy thiếu niên trước mắt còn đi xa hơn hắn?
- Đúng thế!
Dong Nhàn gật gật đầu.
- Thiếu gia của ta . . Như thế nào rồi?
Văn Đào gia chủ đi tới.
Dong Nhàn tổ đội với hai người Nhiếp Vân, hắn còn xông tới cửa thứ sáu, hai vị thiếu gia có thể đi xa hơn không?
- Bọn họ...
Dong Nhàn đang muốn nói chuyện, đột nhiên sau lưng có hào quang sáng lên.
Hô!
Hô!
Lần này là thân ảnh hai người, tuy không thấy rõ là ai nhưng xuyên qua hào quang nhìn thấy quần áo có vẻ chật vật.
- Là Bùi Dương thiếu gia...
Lúc này đã thấy rõ bóng người là ai, mọi người lúc này hoan hô thật to, lúc này cũng bỏ qua Dong Nhàn và tiến lên.
- Chúc mừng Bùi Dương thiếu gia xông đến kiếm linh tháp tầng thứ tám, khai sáng lịch sử!
- Bùi Dương thiếu gia, ta là Lý Đồng, lúc trơớc chúng ta đã gặp nhau, trước khi ngươi tiến vào trong tháp ta đã biết rõ ngươi sẽ vượt qua chính mình, không nghĩ tới trực tiếp đạt tới tầng thứ tám, quả thực khoáng tuyệt cổ kim ah!
- Phần thành tựu này thật sự làm người ta hâm mộ, chúc mừng Bùi Dương thiếu gia!
Bùi Dương mới bước ra khỏi hào quang, chợt nghe chung quanh có tiếng chúc mừng, hắn càng nghe càng sững sờ không rõ xảy ra chuyện gì.
- Cái gì tầng thứ tám?
- Vừa rồi kiếm linh tháp tầng thứ tám sáng, nhất định là thiếu gia thành công xông tới tầng thứ tám, không cần giấu diếm chúng ta!
- Đúng vậy a, thiếu gia cũng quá khiêm tốn, xông tới tầng mấy đều biểu hiện ra bên ngoài... Vừa rồi tầng thứ tám sáng, ngay sau đó ngươi xuống, không phải ngươi còn có ai?
Mọi người cười nói.
- Tầng thứ tám sáng? Làm... Làm sao có thể?
Bùi Dương biến sắc, hắn vội vàng nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy kiếm linh tháp tầng thứ tám chiếu sáng tứ phương, rõ ràng có người xông quan.
- Tầng thứ tám...
Sắc mặt Bùi Dương hết sức khó coi.
Hắn tự nhận mình là thiên tài trong thiên tài, có thể xông tầng thứ năm đã là nhân trung chi long, vạn dặm không có một, nằm cũng không ngờ có người phá ghi chép của hắn, còn trực tiếp xông đến tầng thứ tám.
- Các ngươi nhất định hiểu lầm rồi, vừa rồi Bùi Dương thiếu gia cùng ta tham gia tầng thứ năm, từ đó suy tính hắn không vượt qua tầng thứ năm thì làm sao xông tới tầng thứ tám?
Dong Nhàn nói.
Hắn không giải thích khá tốt, vừa giải thích sắc mặt Bùi Dương càng tái nhợt, thiếu chút nữa hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Không vượt qua tầng thứ năm?
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua, trên đầu mang theo nhiều dấu hỏi.
- Ta...
Bùi Dương xiết chặc nắm đấm và phải gật đầu.
- Ta thật sự không xông qua tầng thứ năm...
Vốn tưởng rằng lần này tới có thể thành công thông qua tầng thứ năm, ai ngờ... Vẫn như lần trước, hắn không có thành công.
Nếu như nói rõ ra hắn còn không bằng Dong nhàn chỉ có thực lực Vương cảnh trung kỳ.
- Không phải ngươi... Là ai?
- Là ai xông đến thứ tám quan?
Thấy Bùi Dương thừa nhận không xông qua tầng thứ năm, tất cả mọi người sững sờ, đồng loạt ngẩng đầu, muốn biết người nào xông tới tầng thứ tám.
- Ta biết rồi... Nhất định là một trong hai thiếu gia kia.
Có người kêu lên.