Thấy câu trả lời của mọi người cũng giống như mình, Nhiếp Vân cũng không nghĩ ra vì sao lại cùng là thật. Mà hai người lại đối đầu với nhau như vậy. Vì vậy hắn nhướng mày, hỏi.
- Được, ta sẽ đem chuyện vừa rồi nói cho ngươi biết. Chờ sau khi ta nói xong, nhất định ngươi sẽ biết ai là thật, ai là giả!
Tú Linh đại đế bước lên trước một bước.
- Chậm đã !
Thấy nàng muốn nói, Tiêu Diêu Tiên khoát tay chặn lại, cắt đứt lời nàng:
- Ta cảm thấy ngươi sẽ giở trò quỷ, làm vặn vẹo sự thật!
- Nếu như hai người các ngươi không ai tin ai. Không bằng như vậy đi, Phù Ám Triều, Đoạn Diệc, Vạn Pháp Chúa Tể, ba người các ngươi mang Tiêu Diêu Tiên qua bên kia hỏi. Ghi chép toàn bộ quá trình hắn nói lại, ta và Tử Đồng Bất Hủy một mình tra hỏi Tú Linh đại đế. Sau khi hỏi, hai bên chúng ta cùng nhau so sánh.
Nhiếp Vân suy nghĩ một chút rồi sắp xếp một phen.
Đây là lựa chọn tốt nhất trước mắt.
Hai người kia trải qua dò xét cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng ai cũng không tin người còn lại. Theo hắn thấy, nhất định đã xuất hiện một ít hiểu lầm. Chỉ cần giải quyết được vấn đề này, tất cả phiền toái cũng sẽ được giải quyết.
Tách hai người ra, chia nhau ra giải thích chuyện mới xảy ra vừa rồi. Như vậy mới không bị phán đoná chủ quan của đối phương làm ảnh hưởng, mới có thể hiểu rõ cục diện rõ ràng hơn.
- Được, Tiêu Diêu Tiên đại nhân, vì trả lại sự trong sạch của ngươi, ta đành làm phiền ngươi vậy.
Phù Ám Triều đi tới trước mặt Tiêu Diêu Tiên rồi cười nói.
- Yên tâm đi, ta sẽ tiết lộ bộ mặt thật của nữ nhân này cho các ngươi!
Tiêu Diêu Tiên quát lạnh một tiếng, đi theo sát ở sau lưng đám người Phù Ám Triều đi về một bên. Sau khi đi không xa, đám người Đoạn Diệc phất tay bố trí ra cấm chế cách âm, mấy người lúc này mới bắt đầu nói chuyện với nhau.
- Tú Linh đại đế, chúng ta cũng bắt đầu đi. Ta hy vọng ngươi đem chuyện xảy ra trước đó nói kỹ càng. Càng kỹ càng tốt, không nên có bất kỳ chút giấu giếm nào!
Nhiếp Vân bố trí ra cấm chế cách âm, sau đó nhìn về phía nữ tử trước mắt.
- Yên tâm đi, ta sẽ nói ra toàn bộ, khiến cho các ngươi biết bộ mặt thực sự của Tiêu Diêu Tiên!
Đôi mi thanh tú của Tú Linh đại đế nhướng lên, thanh âm chậm rãi lại mang theo vẻ tức giận nồng đậm.
- Trước đó sau khi tách ra với các ngươi, ta và Tiêu Diêu Tiên đi tới phía bên này. Khi đi tới đây, đột nhiên phát hiện ra một chuyện quái dị! Chuyện này khiến cho chúng ta cảnh giác!
- Chuyện quái dị?
- Không sai, khi chúng ta vừa mới đến thôn trang này thì phát hiện ra thời gian thôn dân tử vong cũng không phải là một phút trước!
Tú Linh đại đế chậm rãi nói.
- Cũng không phải là một phút trước?
Thân thể Nhiếp Vân khẽ run một cái, vẻ mặt mừng rỡ như điên
Sauk hi bọn họ tiến vào Hư Không giới, tất cả thôn trang mà gặp phải đều biến thành nghĩa địa. Tất cả mọi người đều chết ở một phút trước. Nếu như không phải là một phút trước. . . Như vậy không phải đã nói rõ, bọn hắn đã cách chân tướng rất gần rồi hay sao?
Ánh mắt của Tử Đồng Bất Hủy cũng sáng lên, hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống như hắn.
- Đúng vậy, lúc đó suy nghĩ của chúng ta cũng giống như ngươi, cảm thấy những hung thủ ra tay kia nhất định sẽ ẩn giấu ở nơi này.
Nhìn hai người một cái, Tú Linh đại đế lại nói tiếp:
- Vì vậy, chúng ta lập tức cẩn thận dò xét một phen. Sau khi nghiêm túc tìm, quả nhiên chúng ta đã tìm được dấu vết! Chính là đám tượng đá kia!
Nói xong, Tú Linh đại đế chỉ về một phương hướng.
- Tượng đá?
Đám người Nhiếp Vân sửng sốt một chút, dọc theo ngón tay của nàng nhìn lại. Quả nhiên nhìn thấy ở cuối thôn có một đám tượng đá lớn nhỏ.
- Đi qua nhìn một chút xem!
Nhiếp Vân và Tử Đồng Bất Hủy liếc mắt nhìn nhau, lại mang theo Tú Linh đại đế bay đi. Ba người rất nhanh đã đi tới bên cạnh tượng đá.
Những tượng đá này có chút cổ xưa, đổ nát không chịu nổi. Vừa nhìn một cái đã biết đã trải qua vô số mưa gió. Phía trên có hoa văn màu sắc rực rỡ, chỉ là lúc này lúc này đã tróc ra, lộ ra lớp đá màu xám bên trong.
Ở chỗ này tổng cộng có năm pho tượng, tất cả đều lớn nhỏ bằng người thật. Bởi vì không biết đã đứng sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm cho nên mặt mũi đã không nhìn ra được. Bất quá dáng người lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, có thể làm cho người ta phân biệt rõ ràng ra được, đều là nam nhân.
- Cái này. . . Chủ nhân, dáng người của tượng đá này dường như giống người. . .
Đột nhiên, Tử Đồng Bất Hủy chỉ về phía một pho tượng rồi nói.
- Ồ?
Nhiếp Vân nhìn qua, sắc mặt hơi đổi một chút. Pho tượng đá trước mắt này quả nhiên có hắn dáng người giống hắn như đúc, mặc dù dung mạo không nhìn thấy rõ. Thế nhưng cử chỉ, động tác và tỷ lệ cao gầy vóc người, tuyệt đối không có bất kỳ sự khác biệt nào.
- Sao lại. . . Giống như ngươi!
Trong lòng rung động, Nhiếp Vân lại nhìn về phía tượng đá bên cạnh, lần này sắc mặt hắn lại lần nữa biến đổi.
Bởi vì cái tượng đá này có dáng giống Tử Đồng Bất Hủy như đúc, nếu như hoa văn màu sắc rực rợ bên trên tượng đá không có tróc ra. Từ xa nhìn lại tuyệt đối là cùng một người!
- Đó là Phù Ám Triều, đó là Đoạn Diệc. . . Còn có Vạn Pháp Chúa Tể!
Tử Đồng Bất Hủy cũng nhìn ra vẻ không tầm thường, dáng người của năm tượng đá này hắn cũng đã nhìn ra. Không ngờ lại hoàn toàn giống như năm người bọn họ. Giống như là dựa theo hình thái dáng người của năm người bọn họ mà làm ra vậy.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Dáng vẻ của những tượng đá này ít nhất đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, chúng ta cũng chỉ vừa mới đi vào. . . Tại sao nơi này lại có thể có tượng đá của chúng ta được chứ?
Đầu óc Nhiếp Vân mơ hồ, cảm giác lạnh lẽo cả người sinh ra từ tận đáy lòng.
Sau khi tiến vào nơi này mọi chuyện vẫn luôn không thuận lợi, đi tới nơi nào thì nơi đó cũng có người giết người trước một bước. Mà bây giờ lại xuất hiện tượng đá giống bọn họ như đúc. Chuyện xảy ra trước mắt này quả thực quá mức quỷ dị.
- Không đúng, tại sao lại không có ngươi và Tiêu Diêu Tiên?
Nhiếp Vân nghĩ đến cái gì đó, mắt nhìn về phía Tú Linh đại đế trước mắt.
- Tại sao lại không có chứ? Ngươi xem hai cái thạch đài kia đi.
Quay đầu nhìn sang, quả nhiên Nhiếp Vânđã nhìn thấy hai cái thạch đài kia. Bất quá bên trên rỗng tuếch, không có thứ gì cả.