Hô!
Lộc Kiền tiến vào bụi cỏ.
- Ân? Cảm giác truy tung chi khí biến mất?
Hắn vừa tiến vào bụi cỏ, truy tung đan điền của Nhiếp Vân chấn động, lúc này hắn không cảm giác được cái gì giống như đối phương đã bị ngăn cách với hắn.
- Phía dưới có cổ quái!
Thấy đối phương chỉ tiến lùm cây đã xuất hiện hiệu quả như vậy, đôi mắt Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào.
Hắn xuyên qua bụi cỏ trước mặt.
Những bụi cỏ này khác với cây cối khác, cây cối đen kịt u ám, lá cây vừa thô vừa to giống như không cần ánh mặt trời vẫn có thể sinh trưởng, nhìn rất âm trầm quỷ dị.
Nhiếp Vân bơi vào trong bụi cỏ, vừa ý định đi vào trong xem, đột nhiên thân thể thân thể chấn động và dừng lại.
Phía dưới bụi cỏ là phong ấn cực lớn.
Phong ấn bao phủ toàn bộ mặt đất vào trong, nếu như không phải tự mình đuổi tới thì hắn không có khả năng phát hiện ra.
- Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, phá!
Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, ngón trỏ ngón giữa điểm về phía trước.
Tuy phong ấn cường đại có thể ngăn cản Thánh Tiên, Vương Tiên, thậm chí nửa bước Tiên Quân nhưng không có tác dụng lớn với hắn, ngón tay như lưỡi dao sắc bén, Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ điểm xuống.
Ầm ầm ầm...
Âm thanh xé rách vang lên, phong ấn xuất hiện một cái miệng lớn và Nhiếp Vân chui vào bên trong.
Hô!
Thế giới trong phong ấn hoàn toàn khác với bên ngoài, vừa tiến vào trong đó, Nhiếp Vân cảm thấy linh khí ập tới, tinh thần sảng khoái không nói thành lời.
- Không nghĩ tới nơi này có động thiên khác.
Nhìn hoàn cảnh trước mặt, Nhiếp Vân hơi sững sờ.
Thế giới dưới phong ấn hoàn toàn khác với thế giới suy bại bên ngoài, nơi này tràn ngập linh khí sảng khoái.
Nơi này vẫn là cổ chiến trường, đủ loại kiến trúc cổ xưa xuất hiện nhưng lại cho người ta cảm giác tiến vào thế giới khác.
- Quả nhiên nơi này có tung tích Tu La hoạt động!
Hít sâu hai hơi, Nhiếp Vân cau mày lên tiếng.
Nơi này có linh khí sung túc thích hợp sinh tồn, quả nhiên hắn phát hiện ra tung tích của Tu La.
Lúc này nhìn quanh, hắn nhìn thấy Lộc Kiền đứng cách phế tích không xa, hắn rón ra rón rén tiến lên phía trước.
Đối diện hắn chính là một con Tu La Thánh Tiên cảnh đang nhắm mắt ngủ say, dường như không phát hiện ra nguy hiểm tới gần.
- Đầu Tu La này là của ta, ngươi đừng mong cướp!
Nhìn động tác của hắn, Nhiếp Vân cười cười, thân thể vận chuyển ẩn nấp chi khí nấp vào trong hư không, hắn bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Tu La Thánh Tiên cảnh và duỗi bàn tay về phía trước.
Ầm!
Đầu Tu La này lập tức đoạn tuyệt hô hấp, thi thể bị hắn thu vào nạp vật đan điền.
Hô!
Nhiếp Vân ẩn nấp lần nữa.
- Ân? Vừa rồi có một đầu Tu La? Tại sao biến mất rồi?
Vừa làm xong những chuyện này, Lộc Kiền đi tới nhưng không phát hiện cái gì, hắn khó hiểu nhìn quanh.
Trong cảm ứng của hắn nơi này có một con Tu La Thánh Tiên cảnh nhưng bây giờ đột ngột không thấy, hắn có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình.
Ngón tay điểm nhẹ về phía trước, một đồ vật hình dáng la bàn xuất hiện trong lòng bàn tay, tiên lực bắt đầu khởi động, lúc này cây kim trên đó chỉ về một hướng.
- Bên kia còn có một đầu.
Nhìn phương hướng mũi kim chỉ, Lộc Kiền bay thẳng về phía đó.
- Thứ này có thể phát hiện Tu La, bảo bối tốt...
Nhìn tất cả vào trong mắt, biết được đồ vật có hình dáng la bàn là thứ có thể phát hiện Tu La, Nhiếp Vân vô cùng hiếu kỳ.
Hắn chưa từng gặp qua thứ này.
Hắn nhìn qua đã biết rõ cấp bậc không thấp, mặc dù không phải tạo hóa tiên khí nhưng không kém bao nhiêu.
Theo sát hướng Lộc Kiền tiến lên, vừa bắt âầu không nhìn thấy cái gì nhưng qua một hồi quả nhiên phát hiện một đầu Tu La giấu sâu trong phế tích.
Đầu Tu La này cường đại hơn con vừa rồi không ít, nó có thực lực nửa bước Tiên Quân.
Tu La trời sinh huyết mạch mạnh hơn nhân loại, Tu La nửa bước Tiên Quân tuyệt đối có sức chiến đấu ngang với Tiên Quân nhân loại.
Dường như Lộc Kiền cũng phát hiện tình huống này, hắn cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía trước sợ đánh rắn động cỏ, dẫn xuất phiền toái không cần thiết.
Thực lực của hắn tuy mạnh, thiên phú cũng cao nhưng tối đa chỉ tương đương với con Tu La này mà thôi, muốn nghiền áp đánh chết nó chỉ sợ còn làm không được, chỉ có thể xuất kỳ bất ý.
- Thật xấu hổ, đầu Tu La này ta cũng muốn!
So sánh ra Nhiếp Vân căn bản không quan tâm, thân thể khẽ động, lúc này hắn xuất hiện phía sau Tu La.
- Người nào. . .
Đầu Tu La này cảnh giác hơn con trước, cảm nhận được sát ý liền giật mình tỉnh lại, hắn còn chưa nói xong đã nhìn thấy một nắm đấm nện vào đầu.
Bành!
Đầu nổ thành bụi phấn nên khí tức đoạn tuyệt.
- Thu!
Tinh thần khẽ động thu thi thể Tu La vào đan điền, hắn lại ẩn nấp lần nữa.
- Cái gì. . .
Lộc Kiền một đường cẩn thận từng li từng tí đi tới vị trí của Tu La, nhìn thấy sào huyệt trước mắt không có gì liền sụp đổ.
Vừa rồi hắn cảm nhận được nơi này có Tu La, tại sao mới qua một lúc không có cái gì? Gia hỏa này trốn quá nhanh.
Đến lúc này hắn còn không nghĩ có người đi theo sau lưng hắn, lặng lẽ đánh chết đầu Tu La kia và layasdid.
Không thể ngờ tới cũng không phải do hắn vụng về, mà là vì đầu Tu La kia có được sức chiến đấu Tiên Quân, cho dù hắn đánh chết cũng cần thủ đoạn to lớn, căn bản không thể ngờ có kẻ lặng lẽ đánh chết không gây ra tiếng động, hơn nữa không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
- Phía trước khẳng định còn có Tu La!
Lúc này lấy pháp bảo la bàn ra dò xét một phen, sau khi nhắm chuẩn phương hướng, Lộc Kiền bay qua.
- Hắc hắc, quả nhiên đi theo hắn có ăn, Lộc Kiền, ngươi đúng là người tốt.
Nhìn hắn lần này tiếp tục đi tìm Tu La, Nhiếp Vân hưng phấn cười ha ha.
Nếu như không phải đi theo sau lưng gia hỏa này, cho dù hắn có được thiên phú thiên nhãn cũng không có khả năng nhanh chóng tìm được nơi Tu La cư trú, xem ra đúng là chọn đúng người.
Lặng lẽ đi cùng, sau khi đi tìm được Tu La hắn liền lặng lẽ gạt bỏ, phối hợp phi thường hoàn mỹ.
...
Trên đài tỷ thí to lớn của tổng bộ Khu Tu Tháp.
Màn hình cực lớn ghi chép tên của người dự thi, phía dưới của mỗi tên là điểm tích lũy, cho thấy số lượng đánh chết Tu La.
- Đánh chết một đầu Tu La Kim Tiên cảnh là một điểm, một đầu Thánh Tiên cảnh mười điểm, một đầu Vương Tiên cảnh một trăm điểm, nửa bước Tiên Quân cảnh một ngàn điểm, nhìn con số phía trước, Phí Du có hai trăm điểm.