Tu Du Tẩu lắc đầu.
- Dựa vào mình?
Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ, cảm tình vừa rồi ngươi kích động cả buổi, cũng không biết thức tỉnh như thế nào a!
Không biết thức tỉnh như thế nào, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Lực lượng thức tỉnh này, tốc độ nhanh mà nói, có thể tạo được tác dụng, tốc độ chậm, liền vô dụng.
Tiềm lực lại lớn, chỉ cần không chuyển hóa thành thực lực, chẳng khác nào hư không!
- Ngươi bây giờ khả năng đối với loại năng lực này không có bất kỳ cảm ứng, một khi đột phá Tiên Quân, liền không giống lúc trước, Tiên Quân và không phải Tiên Quân hoàn toàn là hai khái niệm, cấp độ sinh mệnh bất đồng!
Nhan Chi xen vào nói.
- Ta cũng muốn đột phá Tiên Quân, nhưng Tiên Quân nếu dễ đột phá như vậy, ta sớm thành công rồi!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Sau khi hắn đạt tới nửa bước Tiên Quân, thực lực lại tinh tiến nhiều lần, sức chiến đấu thẳng tắp bay lên, nhưng không cách nào đột phá bình chướng, thậm chí ngay cả cảm giác đụng vào bình chướng cũng không có, ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn có chút sốt ruột a.
- Ngươi đã Phật, Ma đồng tu, Phật môn Kim Cương Lưu Ly Thể đã tấn cấp đến tầng thứ 9, phải nghĩ biện pháp để cho Ma tộc Linh Tê Luyện Thể Quyết cũng tấn cấp. Như vậy nên có khả năng đụng vào bình chướng Tiên Quân, thành công đột phá!
Phật tổ đưa ra đề nghị.
- Ta cũng nghĩ như vậy... Ân, đúng rồi. Thích Già Phật tổ tiền bối, ta tu luyện bộ Kim Cương Lưu Ly Thể này có phải bút tích của ngươi hay không?
Trong nội tâm Nhiếp Vân toát ra một nghi hoặc.
Kim Cương Lưu Ly Thể một đường tu luyện đến nay, tuyệt đối được cho công pháp cao nhất sâu của Phật giới, bí tịch lợi hại như thế, sao sẽ bị Thiên Huyễn trộm đi, hơn nữa chuyển giao cho mình?
Đây hết thảy hết thảy quá mức thuận lợi, thật giống như trước đó có người an bài tốt vậy.
- Bộ Kim Cương Lưu Ly Thể này là bí mật bất truyền của Phật môn. Lại để cho Thiên Huyễn đạt được, đích thật là bút tích của ta, hết thảy đều là Tu Du Tẩu xếp đặt, ngươi muốn hỏi thì hỏi hắn a!
Thích Già Phật tổ cười nói.
- Ách... Đây hết thảy đều là định số, lúc trước thời điểm xếp đặt thiết kế Linh Tê Luyện Thể Quyết, không nghĩ tới cắn trả sẽ lợi hại như vậy, nếu như không để cho ngươi dùng công pháp Phật môn trung hoà. Tiếp tục tu luyện xuống dưới, chỉ sợ ngươi đồng dạng sẽ đánh mất lý trí, cuối cùng trở nên giống như Tu La Vương! Cho nên...
Tu Du Tẩu có chút xấu hổ.
- Được rồi, nếu như ta muốn tấn cấp Linh Tê Luyện Thể Quyết, nên làm như thế nào? Ngươi là một trong những người sáng tạo bộ công pháp này, nên biết a!
Biết rõ đối phương làm như vậy cũng là vì mình, Nhiếp Vân không truy cứu, thản nhiên nói.
- Muốn Linh Tê Luyện Thể Quyết tấn cấp, chỉ có một biện pháp. Đoạt trước Tu La Vương, tìm được Ám Ma chi tâm, hơn nữa thôn phệ!
Tu Du Tẩu tựa hồ đã sớm biết phương pháp, khẳng định nói.
- Thôn phệ Ám Ma chi tâm?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Ngươi không phải nói Ám Ma chi tâm là thứ trọng yếu nhất Ma giới sao? Một khi thôn phệ, Ma giới chẳng phải lọt vào đại biến cố?
- Biến cố là có, bất quá, ngươi thôn phệ tổng so với Tu La Vương thôn phệ tốt hơn, một khi hắn thôn phệ thành công, triệt để khống chế luyện hóa Ma giới, Nhân loại sẽ gặp được nguy hiểm càng lớn!
Tu Du Tẩu nói.
- Như thế, vậy lúc nào chúng ta xuất phát? Ta sợ Tu La Vương đã trên đường tìm kiếm Ám Ma chi tâm rồi!
Đã có quyết định, Nhiếp Vân không phải người dây dưa dài dòng, gật đầu hỏi.
Từ khi Nhiếp Đồng nói muốn đi tìm Ám Ma chi tâm đến bây giờ đã qua không ngắn, vạn nhất thật cho đối phương nhanh chân đến trước, thì phiền toái.
- Đã quyết định, hiện tại chúng ta liền đi!
Tu Du Tẩu cũng biết chuyện nghiêm trọng, đứng dậy.
Tuy hắn là Thiên Cơ sư, nhưng Ám Ma chi tâm liên lụy đến Nhiếp Vân và Tu La Vương, hai nhân vật hắn không cách nào suy tính, bởi vậy, đối với Ám Ma chi tâm cuối cùng nhất thuộc về ai, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
- A Di Đà Phật, ta muốn về Phật giới chuẩn bị, các ngươi đi tìm Ám Ma chi tâm, ta không đi được!
Thích Già Phật tổ lắc đầu.
Phật Ma không hợp, đi tìm Ám Ma chi tâm đối với Phật tổ là tra tấn, hắn tựa hồ cũng minh bạch điểm ấy, trực tiếp cự tuyệt.
- Ân, vậy bốn người chúng ta chung một chỗ a!
Tu Du Tẩu gật gật đầu, cũng không bắt buộc, nhìn Nhan Chi cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
- Tăng thêm ta đi, ta muốn đi cùng các ngươi!
Bốn người thương nghị xong, đang định ly khai Chu Thiên giới, chợt nghe một thanh âm sốt ruột vang lên, lập tức một bóng người chạy tới.
Đúng là Tiểu Long!
Lúc này Tiểu Long vẻ mặt vui vẻ, không có như mới vừa rồi bị U Minh Hoàng Vương đuổi theo mà quẫn bách chút nào.
- Long Hoàng có thể cùng chúng ta chung một chỗ, tự nhiên tốt nhất, chỉ là... U Minh Hoàng Vương đâu?
Thấy hắn đi vào, Nhan Chi cười cười hỏi.
- Nàng bị ta bỏ qua rồi, ta chạy tới trước!
Tiểu Long vẻ mặt đắc ý.
- Tốc độ ngũ trảo Long Hoàng của ta vẫn tương đối nhanh...
Bất quá hắn lời còn chưa nói hết, một thanh âm bén nhọn vang lên.
- Ngươi nhanh? Ngươi cho rằng chạy thoát sao?
Thanh âm ngay ở cách đó không xa, tựa hồ chủ nhân của lời nói tùy thời sẽ xuất hiện ở trước mắt.
- A... Nàng nhanh như vậy... Lão đại, ngươi trước vội vàng, ta còn có việc...
Vèo!
Vừa mới nói xong, Tiểu Long liền biến mất.
- Ha ha!
Chứng kiến đường đường Long Hoàng lại chật vật như vậy, tất cả mọi người nở nụ cười, nhất là Nhiếp Vân, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn và Tiểu Long quen thuộc nhất, tính cách của thằng này giống như hắn, không sợ trời không sợ đất, hiện tại bị U Minh Hoàng Vương truy thành như vậy, thực có chút…
- Ngũ trảo Long Hoàng cùng U Minh Hoàng Vương đến cùng có ân oán gì?
Nghĩ vậy Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
Lần này hắn không hỏi Tu Du Tẩu, mà là nhìn về phía Linh Hồn sư Nhan Chi.
Nhan Chi cùng U Minh Hoàng Vương quan hệ mật thiết nhất, ân ân oán oán giữa bọn hắn tuyệt đối rõ ràng nhất.
- Còn có cái gì, một đàn ông phụ lòng mà thôi!
Nhan Chi lộ ra vẻ mặt xem thường, nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Đàn ông các ngươi không có một đồ tốt!
- Ách...
Thấy đối phương nói như chưa nói, còn mắng một câu, Nhiếp Vân xấu hổ vò đầu.
Nam nhân không có một đồ tốt, ngươi là bị nam nhân tổn thương a, bất quá... nếu thật như vậy, như thế nào có Tuyết Tĩnh Nhi?
Hơn nữa nhìn niên kỷ của Tuyết Tĩnh Nhi, thời gian sinh hạ nên không dài a, người nam nhân kia... là ai?
Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy, Nhiếp Vân lại không nói ra.