Vị Lưu Hằng thống lĩnh này, mặc dù thực lực chỉ có Vương cảnh, nhưng tiềm lực vô cùng, là cường giả Vương cảnh mạnh nhất của hắn, thật muốn bị giết, tổn thất to lớn là không thể tưởng tượng!
- Hô!
Bàn tay của hắn còn chưa tới bên cạnh Nhiếp Đồng, một quả đấm đột ngột xuất hiện ở trước mặt.
Quả đấm này nhìn không lớn, nhưng tốc độ cực nhanh, mang theo bạo minh áp bách không gian, còn chưa đến bên cạnh, liền cảm thấy không gian chung quanh bị giam cầm, tùy thời sẽ vỡ vụn.
- Hoàng cảnh đỉnh phong ...
Cảm nhận được uy lực của quyền này, sắc mặt của Đa Ba vương tử trầm xuống.
Xuất thủ lại là một Hoàng cảnh đỉnh phong, Hồng Hà Môn lại có người dám ngăn trở hắn?
- Cút ngay!
Quát lạnh một tiếng, lực lượng trên tay Đa Ba vương tử đột nhiên gia tăng.
Hắn là thiên tài, lại là Hoàng tử của Phổ Thiên hoàng triều, lực lượng từ Khí Hải xông ra, đưa tới toàn bộ Tụ Tiên Các gió nổi mây vần, uy thế mạnh không kém cường giả Hoàng cảnh viên mãn chút nào.
Đổi thành Hoàng cảnh đỉnh phong bình thường, gặp phải loại công kích đáng sợ này, khẳng định lui về sau hoặc tránh né, ý đồ của Đa Ba vương tử cũng chỉ như vậy, chỉ cần người trước mắt này vừa lui, hắn có thể xuất thủ cứu Lưu Hằng, chém giết thiếu niên không biết sống chết cố ý muốn động thủ kia!
Bất quá người chiến đấu với hắn không phải Hoàng cảnh đỉnh phong bình thường, chưởng lực của hắn tăng lớn, quả đấm đối phương càng thêm ổn định, một tiếng nổ tung vang lên, quyền chưởng va chạm.
Hô!
Sắc mặt của Đa Ba vương tử trầm xuống, thân thể không nhúc nhích đứng tại chỗ. Mà người chiến đấu với hắn, lại không nhịn được lui về phía sau mấy bước.
- Ân?
Ăn một chưởng toàn lực của hắn, chẳng qua là lui về phía sau mà không tử vong, sắc mặt của Đa Ba vương tử khó coi, vội vàng nhìn người mới vừa rồi đối chiến với hắn, lúc này mới thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Là một trung niên nhìn bìnhthường, cùng hắn đối công xong, cúi đầu, đi tới sau lưng Lưu Hạ trưởng lão, không hiện sơn lộ thủy, nhìn dáng dấp, lại là... thị vệ của Lưu Hạ trưởng lão!
Cùng hắn ngay mặt cứng đối cứng một chưởng cũng không rơi xuống hạ phong chút nào?
Mặc dù một chưởng này hắn không có sử xuất toàn lực, nhưng bộ dáng của đối phương cũng có dư lực trong người. Một thị vệ lúc nào lợi hại như vậy?
Rào!
Bị thị vệ này ngăn trở, hắn không cách nào cứu được Lưu Hằng thống lĩnh nữa, kiếm mang biến mất, thanh âm kêu thảm ngừng lại, một cái đầu lăn xuống đất.
Thiếu niên mang theo đầu, đi tới bên cạnh Lưu Hạ trưởng lão, tiện tay ném xuống đất, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, giống như chém giết Lưu Hằng, là làm một sự tình nhỏ nhặt không đáng kể.
- Đáng ghét!
Sắc mặt của Đa Ba vương tử tái xanh.
Mặc dù hắn tới khiêu chiến, không để ý mặt mũi của Hồng Hà Môn, nhưng hắn dù sao cũng là vương tử của Phổ Thiên hoàng triều, dưới một người trên vạn người, cho dù song phương xích mích, nhưng trực tiếp chém giết thuộc hạ của hắn, tương đương với một chút mặt mũi cũng không cho, hung hăng vẽ mặt.
Bất đồng hắn, tất cả trưởng lão, kể cả Hồng Hà môn chủ, Hồng Nguyên trưởng lão đều giật mình đến con ngươi trợn tròn, không tin hết thảy.
Mới vừa rồi thực lực của vị Lưu Hằng thống lĩnh kia, trong hàng đệ tử của Hồng Hà Môn tuyệt đối không ai là đối thủ, cường giả loại này, đệ tử của Lưu Hạ trưởng lão chỉ ra ba kiếm, liền để cho hắn đầu thân khác biệt...
Thật hay giả?
Trước tận lực đánh giá thiếu niên này rất cao, không nghĩ tới cuối cùng còn đánh giá thấp!
- Có khi... hắn thật có thể chiến thắng!
Vốn không ôm hy vọng gì, thấy trận đầu đạt được thắng lợi, trong lòng sinh ra một tia hy vọng.
- Không nghĩ tới tuổi còn trẻ hạ thủ lại tàn nhẫn như vậy. Chẳng qua là tỷ thí bình thường, ngươi liền chém giết người! Xem ra vị trưởng lão này là muốn đuổi tận giết tuyệt, không tính lưu một đường!
Đa Ba vương tử nhìn Nhiếp Đồng, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lưu Hạ trưởng lão.
- Mới vừa rồi nếu như ta nhìn không sai, đệ tử của ta không ra tay giết hắn, đã sớm bị giết a? Nếu tham gia tranh tài, thì nên biết sinh tử có số, không oán được người khác!
Không để ý tới uy hiếp trong lời nói của đối phương, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Mới vừa rồi vị Lưu Hằng thống lĩnh kia, thời điểm chiến đấu không chừa hậu thủ chút nào, nếu không phải Nhiếp Đồng kỹ cao hơn người, chết nhất định là hắn!
Thật ra thì hắn có thể nhanh như vậy chiến thắng, thực lực kiến thức bản thân là một mặt, còn có thủ đoạn của Nhiếp Vân ở bên trong.
Cuối cùng Lưu Hằng thống lĩnh lợi dụng Thôn Phệ hút lấy lực lượng trong cơ thể Nhiếp Đồng, lảo đảo là giả bộ, vì trong cơ thể hắn có một đạo Thôn Phệ chi khí mà Nhiếp Vân đưa vào.
Thôn Phệ của Nhiếp Vân vô cùng tinh thuần, so với Đa Ba vương tử chỉ mạnh không yếu, mặc dù Lưu Hằng thống lĩnh lợi hại cũng không đở được, thời gian nháy con mắt lực lượng trong cơ thể liền bị cắn nuốt thất thất bát bát, nếu như cho hắn đủ thời gian, hẳn còn có thể thích ứng, nhưng trong chiến đấu, Nhiếp Đồng làm sao có thể cho hắn thời gian!
Kiếm khí chợt lóe, liền chém giết.
Giết hắn, bí mật Thôn Phệ tinh thuần cũng sẽ không bại lộ.
- Sinh tử có số, không oán được người khác? Rất tốt, rất tốt! Nếu trưởng lão tự tin như vậy, chúng ta liền tiến hành trận thứ hai đi!
Đa Ba vương tử chờ chính là những lời này của đối phương, cười lạnh một tiếng.
Không cần nhìn, tất cả mọi người đều nhìn thấu sát ý của hắn, trận thứ hai tự mình lên, bất kể đối phương là ai, khẳng định cũng sẽ thống hạ sát thủ, báo thù cho Lưu Hằng thống lĩnh.
Hô!
Nói xong Đa Ba vương tử đi tới tỷ thí đài, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Trận tỷ thí thứ hai, đệ tử của Lưu Hạ trưởng lão lợi hại như vậy, chắc hẳn bản thân cũng không yếu, chẳng biết có thể chỉ giáo hay không!
Hắn nói liền phong kín đường lui của Lưu Hạ trưởng lão, ép hắn lên đài.
- Lần này Lưu Hạ trưởng lão nguy rồi!
- Đúng vậy, đệ tử của hắn quá độc ác, mang đến cho hắn tai họa ngầm!
- Thực lực của Đa Ba vương tử mạnh mẻ, chỉ lấy Hoàng cảnh đỉnh phong, tông môn chúng ta không ai là đối thủ!
- Chỉ cần hắn đáp ứng, Đa Ba vương tử nhất định sẽ hạ ngoan thủ, đáng tiếc...
- Yên tâm đi, Lưu Hạ ta hiểu rõ nhất, lão này luôn sợ chết, chắc chắn sẽ không đáp ứng!