Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Ngụy Thần chật vật giãy dụa trong bụi cỏ, trong lòng mọi người sảng khoái nói không nên lời.

- Nó nghe lời của ta…

Mọi người hưng phấn, mà Thiết Lan Nhi lại nhìn chằm chằm Đồng Tí Cự Viên lắc mạnh đầu, không dám tin chuyện vừa phát sinh.

Cho dù nàng là tuần thú sư, nhưng mà…nàng còn chưa phóng thích tuần thú khí, vì sao yêu thú kia lại nghe lời nàng như vậy?

Thật sự quá quỷ dị!

- Vị tiểu huynh đệ này lạ mặt vô cùng, hình như không phải người của Thiết Nham dong binh đoàn đi!

Khương Du đột nhiên đi tới, ánh mắt lóe tinh quang nhìn Nhiếp Vân, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

- Ngươi muốn làm gì? Thua chính là thua, chẳng lẽ không muốn thừa nhận?

Nhìn thấy ánh mắt Khương Du không tốt, Thiết Lan Nhi tiến lên chắn ngang trước mặt Nhiếp Vân.

Nàng làm người chính là như vậy, thích bao che khuyết điểm, mặc kệ trong lòng chán ghét thiếu niên này ra sao, nhưng không cho phép người khác khi dễ hắn.

- Ha ha, Lan Nhi tiểu thư nói gì vậy, thua chính là thua, ta làm sao lại không tiếp thu, chỉ cảm thấy được tiểu huynh đệ này lạ mặt, muốn nhận thức hắn một chút thôi!

Khương Du cười ha ha, đi vòng qua Thiết Lan Nhi tới trước mặt Nhiếp Vân.

- Ân?

Thái độ của Khương Du làm Thiết Lan Nhi ngạc nhiên, thậm chí vẻ mặt Thiết Long cũng biến thành cổ quái.

Bọn họ biết rõ Khương Du luôn tự cao tự đại không xem ai vào trong mắt, người bá đạo như vậy thế nhưng lại xưng hô Dương Vân là tiểu huynh đệ, còn muốn nhận thức hắn.

Thiết Long cùng Thiết Lan Nhi đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

- Tiểu huynh đệ họ gì? Tại hạ Khương Du, là phó đoàn trưởng Lạc Ung dong binh đoàn!

Đi tới trước mặt Nhiếp Vân, Khương Du nhìn kỹ vài lần nhưng không cảm nhận thiếu niên này có gì đặc thù, cười một tiếng vươn tay.

Bắt tay cũng là một loại lễ nghi trong thế giới này.

Hành động của Khương Du làm tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Ha ha, ta tên Dương Vân, là người của tiểu gia tộc mà thôi, không đáng cho Khương phó đoàn trưởng phải tự mình qua đây!

Nhiếp Vân sớm biết hành động của mình không gạt được Khương Du, cũng không cự tuyệt chỉ khẽ cười, đưa tay nắm tay đối phương.



Mới vừa nắm lấy, liền cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền qua.

Đây là lực lượng ngoại gia thuần túy, xem ra vị Khương Du này đang tính toán thăm dò lai lịch của mình.

- Khương phó đoàn trưởng muốn làm gì? Tại sao lại bắt tay với tiểu tử dưỡng khí cảnh?

- Ai biết được, phó đoàn trưởng làm việc chúng ta ít nghị luận cho thỏa đáng, hắn khẳng định có mục đích của chính mình!

- Hai ngươi thật ngu ngốc, công phu ngoại gia của phó đoàn trưởng cường đại, đôi thiết thủ khai bia liệt thạch, bắt tay người kia tự nhiên muốn ra oai phủ đầu hắn, ta suy đoán không bao lâu xương tay tiểu tử kia sẽ vỡ vụn, quỳ dưới đất cầu xin tha thứ!

- Ra oai phủ đầu? Hình như là vậy, bất quá…tại sao phó đoàn trưởng lại tìm một tiểu tử, dù tìm cũng nên tìm Thiết Long đi?

- Đáng giận, dám đánh ta bị thương, Khương phó đoàn trưởng giết con Đồng Tí Cự Viên cho ta!

Cách đó không xa vang lên tiếng gầm rú bén nhọn.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt người kia sưng tấy lên đỏ rực, hiển nhiên giống như có hai cây lạp xưởng bắt ngoài miệng, nhận không ra là ai.

Trong lòng Ngụy Thần tràn đầy oán hận.

Trước đó Khương Du đã cam đoan với mình yêu thú kia chỉ nghe theo mình phân phó, nằm mơ cũng không nghĩ tới nó lại đột nhiên phản bội.

Bởi vì nó phản bội làm mình đánh cuộc thất bại, còn mất hết mặt mũi, sỉ nhục như vậy sao hắn nhịn được!

- Chẳng những giết đầu cự viên kia, giết hết người của Thiết Nham dong binh đoàn! Lưu lại Thiết Lan Nhi, ta muốn từ từ hưởng thụ…

Ngụy Thần thậm chí còn chưa kịp sửa sang lại dáng vẻ đã rống lên hai câu.

Nhưng rống xong chợt phát hiện mọi người vẫn đứng yên bất động, không thèm để ý gì tới hắn.

- Chẳng lẽ ngươi không nghe được lời nói của ta sao? Ngươi đã cam đoan gì với cha ta?

Ngụy Thần giận dữ oa oa kêu to.

- Thiếu gia, thiếu gia…

Nghe được Ngụy Thần gầm rú, một dong binh không nhịn được nữa, thật cẩn thận chỉ vào Khương Du:

- Thiếu gia, hình như…hình như Khương phó đoàn trưởng…

- Không thích hợp?

Lúc này Ngụy Thần mới chú ý tới Khương Du đang bắt tay một thiếu niên xa lạ, sắc mặt Khương Du dần dần biến thành vàng, sau đó là tím, rồi thành đen, mồ hôi lưu như tắm.

- Hắn làm cái gì vậy? Tu luyện thần công gì?



Ngụy Thần sửng sốt.

Thực lực của Khương Du là khí tông trung kỳ, ngoại công cường hãn, đôi thiết thủ được xưng bất bại, ở trong lòng Ngụy Thần muốn đánh hắn bị thương thật sự vô cùng khó khăn.

Hiện tại sắc mặt Khương Du biến thành như vậy hẳn đang tu luyện công pháp gì đó.

Chẳng qua…muốn luyện công thì khi nào luyện mà không được, vì sao lại bắt tay với một tiểu tử xa lạ rồi còn tu luyện, ngay cả lời nói của mình cũng dám không nghe, thật không chút nể tình!

- Thiếu gia, hình như…Khương phó đoàn trưởng không phải đang luyện công, mà bị người làm thành như vậy…

Nghe được Ngụy Thần nói thầm, gã dong binh lau mồ hôi lạnh vội vàng nói.

Luyện công? Mẹ nó, ai luyện công thành như vậy? Nếu thật là vậy, đó là tẩu hỏa nhập ma đi?

- Bị người bắt giữ?

Ngụy Thần lại nhìn qua, quả nhiên thấy Khương Du đang bắt tay với tiểu tử nhà quê kia, nhưng hai người không hề nhúc nhích, trên thân không có chút chân khí, theo phương hướng của hắn mà xem căn bản không nhìn ra ai đang bắt ai.

- Nói hươu nói vượn cái gì, đôi thiết thủ của Khương phó đoàn trưởng đều có danh trong Thần Phong thành, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ một tiểu tử dưỡng khí cảnh không cần dùng chân khí là có thể làm bị thương được hắn?

Quay đầu trách mắng gã dong binh, vẻ mặt Ngụy Thần vẫn tự tin.

Lực lượng ngoại công mạnh mẽ như Khương Du, nói bị một thiếu niên nắm tay khiến sắc mặt biến thành màu đen, đánh chết hắn cũng không tin.

- Ha ha, Dương Vân, tên không sai, xem như ta đã nhận thức đi!

Đột nhiên nghe được tiếng cười to, lập tức chứng kiến chân khí trên người Khương Du rung động, hai bàn tay liền tách ra.

Lúc này sắc mặt Khương Du khôi phục như lúc ban đầu, tựa hồ chưa từng có chuyện gì phát sinh.


- Khương phó đoàn trưởng, kính đã lâu kính đã lâu…


Nhiếp Vân ôm quyền nói, lui ra sau đám người cũng không tiếp tục nói chuyện.


- Khương phó đoàn trưởng, giết hết những người này cho ta!


Thấy Khương Du không có bất cứ dị thường nào, Ngụy Thần nhớ tới sỉ nhục vừa rồi, lại rống lên.


- Ngụy Thần, ngươi muốn đổi ý?


Người Thiết Nham dong binh đoàn lúc này mới chú ý tới Ngụy Thần, nghe hắn nói như vậy đều biến sắc.


Nếu Khương Du thật sự động thủ, nhóm người mình có lẽ phải chết ở chỗ này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK