Nam Thiên Y Thánh cười lạnh một tiếng, lại nói:
- Ngươi nói đan dược của ta có hại đối với lão gia tử, ta lại nói không có bất kỳ vấn đề gì. Sao nào? Ngươi có dám đánh cuộc một ván hay không?
- Ồ? Đánh cuộc như thế nào?
Nhiếp Vân cười nói.
- Rất đơn giản, hiện tại lão gia tử sẽ đem phục dụng khỏa dược hoàn này. Để cho lão gia tử tự mình thể nghiệm, để xem rốt cuộc có công hiệu hay không.
Nam Thiên Y Thánh chắp Nam Thiên Y Thánh ra sau lưng, trong mắt tràn ngập vẻ tự tin nồng đậm.
- Để cho người bệnh tự mình thử nghiệm đan dược? Tuy rằng danh khí của tại hạ không vang dội bằng Nam Thiên tiền bối, thế những cũng không dám làm chuyện loại này a!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
Đánh bạc y thuật thì có thể, đánh bạc thứ khác cũng được. Thế nhưng chuyện cầm người bệnh ra để thí nghiệm, hắn còn chưa làm được.
Làm như vậy quả thực chính là mang tính mạng của người bệnh ra đùa giỡn a.
- Không dám? Không dám thì đừng có nói nhảm ở đây đi, ta hành nghề y nhiều năm, tuy rằng bệnh của lão gia tử khó trị. Thế nhưng không có nghĩa là không có cách nào trị liệu được!
Thấy hắn không có đồng ý, Nam Thiên Y Thánh cười xùy một tiếng. Trong lòng cho rằng thiếu niên này đã sợ, hắn lần nữa quay đầu nhìn về phía lão giả đang đứng ở cách đó không xa:
- Lão gia tử yên tâm, đan dược này ta đã thử nghiệm qua vô số lần, không có bất cứ vấn đề gì. Lão gia tử cứ việc yên tâm phục dụng, nếu như xảy ra vấn đề gì, như vậy ta cũng ở ngay chỗ này, có thể tùy ý xử trí!
Nói đến đây, Nam Thiên Y Thánh liếc nhìn Nhiếp Vân, trong ánh mắt hiện lên vẻ khiêu khích.
- Ồ?
Thấy bộ dáng này của đối phương, Nhiếp Vân nhíu mày.
Chẳng lẽ phán đoán của hắn đã sai hay sao?
Chỉ cần là y sư thì đều biết tới tình huống hư không bị bổ. Hắn đã nói như vậy mà đối phương còn tự tin như thế, rất hiển nhiên đã có nắm chắc tất thắng... Thế nhưng rốt cuộc cỗ tự tin này đối phương lấy từ đâu chứ?
- Được rồi, đều là đại sư y đạo, bất đồng quan điểm cũng là chuyện rất bình thường! Đan dược này khí tức nồng đậm, chỉ riêng ngửi thấy cũng đã khiến cho lỗ chân lông toàn thân của ta mở rộng ra, có lẽ sẽ không có hại gì a.
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, Nam Thiên Y Thánh lại còn nói ra lời như vậy, lão gia tử nhìn khỏa dược hoàn ở trong lòng bàn tay, lại cười nói một tiếng hòa giải.
Tục ngữ nói bệnh lâu thành y, lão gia tử bị bệnh đã lâu, đối với dược lý cũng biết rất nhiều. Tuy rằng so với hai vị y sư trước mắt này vẫn còn kém xa, thế nhưng cũng có thể phân biệt ra được dược vật tốt hay là xấu.
Khỏa dược hoàn này linh khí mười phần, chỉ cầm ở trong lòng bàn tay đã khiến cho người ta có một loại cảm giác được tẩm bổ, chắc có lẽ không phải là độc dược a.
Hơn nữa Nam Thiên Y Thánh lại dùng tính mạng của mình để cam đoan, làm cho hắn không tự chủ được tin tưởng vài phần.
- Lão gia tử minh giám!
Nam Thiên Y Thánh nghe thấy lão gia tử nghiêng về phía hắn, khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân tràn ngập vẻ miệt thị.
Trước đó hắn đã nghe Diệp Tân thiếu gia nói, Diệp Đào cũng đã tìm được đại sư y đạo. Người này gọi là Nhiếp Vân, vốn hắn còn tưởng rằng là gia hỏa lợi hại thế nào, không nghĩ tới đối phương lại nông cạn như thế.
Nếu như chỉ bằng vào loại thủ đọa này mà cũng muốn tranh đoạn chức vị Thái trưởng lão của hắn, như vậy quả thực quá buồn cười a.
- Vừa rồi Nam Thiên tiền bối đã nói bệnh của lão gia tử là suy trì bệnh, đối với loại bệnh này ta cũng đã từng gặp ở trong Cổ thư. Thân thể suy kiệt, tánh mạng bị xói mòn, nếu như quả thực là loại bệnh này. Như vậy cần phải dùng ân cần săn sóc làm chủ, mà không phải là dùng đan dược đại bổ! Mặc dù ta không thấy rõ đan dược mà Nam Thiên tiền bối luyện chế là cái gì. Thế nhưng căn cứ vào miêu tả của ngươi vừa rồi, ta cảm thấy không ngoài ba loại: Chân Linh Bảo Mệnh đan, Nhất Tức Hồi Nguyên đan và Cửu Chuyển Ngọc Lộ đan!
Đối với sự khiêu khích của hắn Nhiếp Vân không quan tâm, mà chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
- Ba loại đan dược này màu sắc khác biệt, thứ hoàn toàn giống với khỏa đan dược vừa rồi chỉ có một... Nhất Tức Hồi Nguyên đan! Nếu như ta đoán không sai, khỏa đan dược ở trong tay lão gia tử chính là loại đan dược này!
- Ồ?
Nam Thiên Y Thánh có chút sững sờ.
Vốn hắn tưởng rằng tiểu tử trước mắt này không có bản lĩnh gì, chỉ biết nói hưu nói vượn. Ai ngờ lại nhìn thấy hắn cách xa như vậy mà đã nhận ra tên của đan dược, trong lòng hắn không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Bởi vì loại đan dược mà hắn luyện chế cho lão gia tử quả thực là Nhất Tức Hồi Nguyên đan.
Loại đan dược này cũng không phải là thứ mà hắn sáng tạo ra. Mà là hắn từ trong một bản cổ tịch nhìn thấy được. Đổi lại là trước kia, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Thế nhưng vị thiếu niên này chỉ bằng vào liếc mắt nhìn là có thể nói thẳng ra tên của nó. Trình độ kiến thức rộng rãi, so với hắn còn lớn hơn nhiều a.
- Nhất Tức Hồi Nguyên đan, ý nghĩa cũng như tên. Có thể một hơi hồi phục nguyên khí, bù đắp cho người bị hao tổn cực lớn. Là một loại bảo bối hiếm có, chỉ có điều... Đối với người thân thể suy yếu mà nói, thời gian ngắn như thế mà lại để cho một lượng lớn nguyên khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể. Khi đó sẽ trăm hại mà không có lấy một lợi! Nếu như thực sự lão gia tử bị suy trì bệnh mà nói. Như vậy thân thể đã suy yếu, tựa như tuổi già. Để cho một người gia dùng đan dược mạnh mẽ như vậy, ngươi cảm thấy có phù hợp hay không?
Nhiếp Vân nói.
- Người gia? Ha ha!
Hai mắt của Nam Thiên Y Thánh lóe lên:
- Tuy rằng lão gia tử bị suy trì bệnh, thế nhưng thực lực của hắn mạnh mẽ, lực lượng hùng hậu, đừng nói là một khỏa Nhất Tức Hồi Nguyên đan nho nhỏ. Cho dù là đan dược lợi hại hơn thì cũng sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Căn bản sẽ không xuất hiện tình huống mà ngươi nói! Không biết từ chỗ nào học được một chút y thuật da lông mà đã dám ở chỗ này múa rìu qua mắt thợ, thật sự là không biết trời cao đất rộng!