Nguyên Khí Đạn đánh ra, đồng thời Nhiếp Vân triển khai Phượng Hoàng chi dực, nhanh chóng thối lui.
Oanh!
Nguyên Khí Đạn đột nhiên nổ tung, khí lãng cuồng bạo tịch cuốn, đất bằng bay lên một đám mây hình nấm cự đại.
Ầm ầm!
Tuy hiện tại Nhiếp Vân ngưng tụ Nguyên Khí Đạn còn không có đạt đến mức tận cùng, nhưng uy lực đã viễn siêu lúc ở Thiết Long Thành Ngụy gia phóng thích, bạo tạc nổ tung hình thành khí lãng chấn động cả sơn cốc, ngọn núi hai bên nhận lấy kích động, lập tức xảy ra núi lở cực lớn.
Vô số đá vụn từ không trung trụy lạc, giống như mưa to.
PHỐC!
Nhiếp Vân kích phát xong Nguyên Khí Đạn, lực lượng khô kiệt, cũng bị khí lãng đánh trúng, cuồng phun máu tươi, không dám dừng lại, thân thể nhoáng một cái, tiến vào Bắc Đẩu tinh cung, Tinh Cung thì biến thành một hạt bụi, thời gian nháy con mắt bị ngọn núi sụp đổ chôn ở phía dưới.
Nhiếp Vân thổ huyết, mặc dù thanh niên áo trắng là Thiên Tiên cảnh hậu kỳ cũng không tốt chút nào, kiếm quang nghiền nát, ngực bị tạc ra một cái động lớn, máu tươi đầy người, nào còn có bộ dáng tiêu sái trước kia.
- Đáng giận, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không, ta nhất định sẽ trực tiếp đánh chết ngươi!
Vội vàng nuốt vào một viên thuốc, thanh niên áo trắng tức giận đến toàn thân run rẩy, lên tiếng rống to.
- Đoạn Tiếu sư huynh, ngươi xem...
Ngay thời điểm hắn gầm rú, Diệp Tần đột nhiên thét kinh hãi.
Thực lực của hắn đã đạt đến Chân Tiên cảnh, tuy núi lở lợi hại, nhưng muốn vùi hắn khả năng không lớn, cho nên không có quá nhiều bối rối, mà giống như nhìn thấy cái gì, con mắt trợn tròn.
Nghe được tiếng la của hắn, thanh niên áo trắng tên Đoạn Tiếu vội vàng quay người, vừa xem xét, con mắt trong chốc lát trở nên huyết hồng.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một trận pháp giống như môn hộ, phong cách cổ xưa, xem xét liền biết là cao nhân lưu lại di tích.
- Là cửa vào của không gian di tích, nhanh đi vào!
Đoạn Tiếu lập tức nhận ra được, thấp giọng hô, đi đầu vào trong.
Tuy Diệp Tần, Vương Trọng không sợ núi lở, nhưng bị vùi vào muốn đi ra cũng rất phiền toái, lúc này không dám do dự, theo sát ở phía sau chui vào.
Ba người ai cũng không quản Hàn Chú bị Nhiếp Vân một quyền đánh chết, tựa hồ chết thì chết, đã không có tác dụng gì rồi.
Hô!
Ba người mới vừa vào cổng không gian, một thân ảnh đột ngột xuất hiện, chính là Nhiếp Vân vừa chui vào Bắc Đẩu tinh cung.
Lúc này thương thế của hắn đã khôi phục, lực lượng lần nữa tràn đầy, không có chút suy yếu nào.
- Nguyên Khí Đạn của ta vậy mà thoáng một phát tạc ra cửa vào của một không gian di tích? Vào xem!
Đôi cánh vung vẩy, Nhiếp Vân cũng chui vào.
Vừa tiến vào di tích, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy Tu La Sát khí nồng đậm đập vào mặt, giống như thực chất.
- Chẳng lẽ cái này là Tu La di tích mà Ngụy Dã nói?
Cảm nhận được nơi này đặc thù, một ý nghĩ nhảy vào trong óc.
Lần này tới Cửu Dương Sơn, mục đích của hắn là vì tìm kiếm Tu La di tích, chẳng lẽ chính là nơi này?
Suy nghĩ một chút thật đúng là có khả năng, nếu như ở đây không phải Tu La di tích, làm sao hình thành La Sát chi địa cung cấp Ngân Chúc Quả sinh trưởng, bọn người Mẫn Tích Tích cũng sẽ không bị chộp tới.
Giương mắt nhìn một vòng, phát hiện bọn người Đoạn Tiếu sớm không biết chạy đi nơi nào, nhìn không thấy tung tích, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động, hô, bọn người lão tửu quỷ đột ngột xuất hiện ở trước mặt.
Nhiếp Vân cho mỗi người mấy viên Khiết Linh Đan, để cho bọn hắn nín hơi, khóa lỗ chân lông, đừng cho Tu La Sát khí xâm nhập.
- Ngụy Dã, nơi này là Tu La di tích ngươi nói?
Nhiếp Vân trực tiếp hỏi Ngụy Dã.
- Nơi đây... Thoạt nhìn không quá giống, bất quá hẳn là vậy, lần trước ta đi Tu La di tích cũng có nhiều Tu La Sát khí như vậy, chưa vào bao xa liền bị thương...
Ngụy Dã nhìn một vòng, mở miệng nói.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Xem ra Tu La di tích này nên có mấy cửa vào, địa phương Ngụy Dã tiến vào, có thể cũng là ở đây, chỉ là cửa vào bất đồng mà thôi.
Cửa vào này giấu ở đằng sau lâm viên Ngân Chúc Quả, nếu như không phải Nguyên Khí Đạn bạo tạc nổ tung, căn bản không có khả năng xuất hiện.
- Đáng tiếc những Ngân Chúc Quả kia...
Nghĩ đến Ngân Chúc Quả, Nhiếp Vân không khỏi thở dài một tiếng.
Vừa rồi bạo tạc nổ tung, tuy không thấy được lâm viên xảy ra biến cố gì, nhưng ngay cả Thiên Tiên hậu kỳ cũng ngăn không nổi lực lượng cuồng bạo, chỉ sợ lâm viên đã bị tạc hủy!
- Các ngươi làm sao bị bọn hắn bắt đến nơi đây?
Không thèm nghĩ Ngân Chúc Quả nữa, trong lòng Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.
- Đêm hôm đó ngươi ly khai không về, chúng ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngày hôm sau liền bắt đầu tìm kiếm, tìm một ngày cũng không tìm được, lại sợ ngươi quay trở lại tìm chúng ta, buổi tối lần nữa trở lại sơn động, ai ngờ vào lúc ban đêm, đám người biểu ca tới, Hàn Chú nói hai quả Ngân Chúc Quả ở trên người ngươi, liền bắt chúng ta, về sau gặp được một con hầu tử, lần theo thì tìm được nơi ở của bọn nó...
Mẫn Tích Tích giải thích.
Nghe được nàng nói, Nhiếp Vân rốt cục hiểu được.
Nguyên lai sau khi Diệp Tần cùng Vương Trọng ly khai nơi ở của Mẫn Tích Tích, một lần nữa tìm được Hàn Chú sư huynh, bọn hắn tìm mình muốn đoạt lại Ngân Chúc Quả cũng không tìm được, tới nơi này lần nữa, bởi vì trước kia từng ở trong tay Tĩnh Hầu cướp qua trái cây, biết rõ chúng có thể tìm được, lúc này mới theo dõi, nên tìm được hang ổ của Tĩnh Hầu.
Chuyện sau này cùng với Nhiếp Vân đoán không sai biệt lắm, ở dưới bọn hắn bức bách, Tĩnh Hầu mang đi tới hạp cốc, đang định ép chúng nó hỗ trợ hái trái cây thì hắn đến.
- Ở đây cực kỳ nguy hiểm, các ngươi theo ở phía sau cẩn thận một ít, có cái gì không thích ứng, nói trước một tiếng!
Cho mỗi người một đạo Mộc Sinh chi khí để cho bọn hắn khôi phục thân hình bị thương, Nhiếp Vân phân phó một tiếng.
Tuy nạp vật đan điền có thể chứa sinh mệnh, nhưng bởi vì bên trong không có thời gian, không gian pháp tắc, đi vào thời gian không thể quá dài, chỉ có thể đưa bọn họ ra ngoài.
- Đây là dung hợp chi khí, mỗi người hai đạo, tạm thời chống cự sát khí!
Nhiếp Vân cũng chia dung hợp chi khí cho mỗi người một đạo, bất quá không phải Thiên Nhãn, Kiếm Đạo, Võ Đạo dung hợp chi khí, mà là Tam đại thiên phú chạy trốn.
Cũng không phải hắn không bỏ được, mà bởi vì cái trước có được Võ Đạo chi khí, thiên phú đặc thù bài danh Top 10 này, cho dù cho cũng không cách nào sử dụng.
An bài xong, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn về phía trước.
Oanh!
Nguyên Khí Đạn đột nhiên nổ tung, khí lãng cuồng bạo tịch cuốn, đất bằng bay lên một đám mây hình nấm cự đại.
Ầm ầm!
Tuy hiện tại Nhiếp Vân ngưng tụ Nguyên Khí Đạn còn không có đạt đến mức tận cùng, nhưng uy lực đã viễn siêu lúc ở Thiết Long Thành Ngụy gia phóng thích, bạo tạc nổ tung hình thành khí lãng chấn động cả sơn cốc, ngọn núi hai bên nhận lấy kích động, lập tức xảy ra núi lở cực lớn.
Vô số đá vụn từ không trung trụy lạc, giống như mưa to.
PHỐC!
Nhiếp Vân kích phát xong Nguyên Khí Đạn, lực lượng khô kiệt, cũng bị khí lãng đánh trúng, cuồng phun máu tươi, không dám dừng lại, thân thể nhoáng một cái, tiến vào Bắc Đẩu tinh cung, Tinh Cung thì biến thành một hạt bụi, thời gian nháy con mắt bị ngọn núi sụp đổ chôn ở phía dưới.
Nhiếp Vân thổ huyết, mặc dù thanh niên áo trắng là Thiên Tiên cảnh hậu kỳ cũng không tốt chút nào, kiếm quang nghiền nát, ngực bị tạc ra một cái động lớn, máu tươi đầy người, nào còn có bộ dáng tiêu sái trước kia.
- Đáng giận, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không, ta nhất định sẽ trực tiếp đánh chết ngươi!
Vội vàng nuốt vào một viên thuốc, thanh niên áo trắng tức giận đến toàn thân run rẩy, lên tiếng rống to.
- Đoạn Tiếu sư huynh, ngươi xem...
Ngay thời điểm hắn gầm rú, Diệp Tần đột nhiên thét kinh hãi.
Thực lực của hắn đã đạt đến Chân Tiên cảnh, tuy núi lở lợi hại, nhưng muốn vùi hắn khả năng không lớn, cho nên không có quá nhiều bối rối, mà giống như nhìn thấy cái gì, con mắt trợn tròn.
Nghe được tiếng la của hắn, thanh niên áo trắng tên Đoạn Tiếu vội vàng quay người, vừa xem xét, con mắt trong chốc lát trở nên huyết hồng.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một trận pháp giống như môn hộ, phong cách cổ xưa, xem xét liền biết là cao nhân lưu lại di tích.
- Là cửa vào của không gian di tích, nhanh đi vào!
Đoạn Tiếu lập tức nhận ra được, thấp giọng hô, đi đầu vào trong.
Tuy Diệp Tần, Vương Trọng không sợ núi lở, nhưng bị vùi vào muốn đi ra cũng rất phiền toái, lúc này không dám do dự, theo sát ở phía sau chui vào.
Ba người ai cũng không quản Hàn Chú bị Nhiếp Vân một quyền đánh chết, tựa hồ chết thì chết, đã không có tác dụng gì rồi.
Hô!
Ba người mới vừa vào cổng không gian, một thân ảnh đột ngột xuất hiện, chính là Nhiếp Vân vừa chui vào Bắc Đẩu tinh cung.
Lúc này thương thế của hắn đã khôi phục, lực lượng lần nữa tràn đầy, không có chút suy yếu nào.
- Nguyên Khí Đạn của ta vậy mà thoáng một phát tạc ra cửa vào của một không gian di tích? Vào xem!
Đôi cánh vung vẩy, Nhiếp Vân cũng chui vào.
Vừa tiến vào di tích, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy Tu La Sát khí nồng đậm đập vào mặt, giống như thực chất.
- Chẳng lẽ cái này là Tu La di tích mà Ngụy Dã nói?
Cảm nhận được nơi này đặc thù, một ý nghĩ nhảy vào trong óc.
Lần này tới Cửu Dương Sơn, mục đích của hắn là vì tìm kiếm Tu La di tích, chẳng lẽ chính là nơi này?
Suy nghĩ một chút thật đúng là có khả năng, nếu như ở đây không phải Tu La di tích, làm sao hình thành La Sát chi địa cung cấp Ngân Chúc Quả sinh trưởng, bọn người Mẫn Tích Tích cũng sẽ không bị chộp tới.
Giương mắt nhìn một vòng, phát hiện bọn người Đoạn Tiếu sớm không biết chạy đi nơi nào, nhìn không thấy tung tích, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động, hô, bọn người lão tửu quỷ đột ngột xuất hiện ở trước mặt.
Nhiếp Vân cho mỗi người mấy viên Khiết Linh Đan, để cho bọn hắn nín hơi, khóa lỗ chân lông, đừng cho Tu La Sát khí xâm nhập.
- Ngụy Dã, nơi này là Tu La di tích ngươi nói?
Nhiếp Vân trực tiếp hỏi Ngụy Dã.
- Nơi đây... Thoạt nhìn không quá giống, bất quá hẳn là vậy, lần trước ta đi Tu La di tích cũng có nhiều Tu La Sát khí như vậy, chưa vào bao xa liền bị thương...
Ngụy Dã nhìn một vòng, mở miệng nói.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Xem ra Tu La di tích này nên có mấy cửa vào, địa phương Ngụy Dã tiến vào, có thể cũng là ở đây, chỉ là cửa vào bất đồng mà thôi.
Cửa vào này giấu ở đằng sau lâm viên Ngân Chúc Quả, nếu như không phải Nguyên Khí Đạn bạo tạc nổ tung, căn bản không có khả năng xuất hiện.
- Đáng tiếc những Ngân Chúc Quả kia...
Nghĩ đến Ngân Chúc Quả, Nhiếp Vân không khỏi thở dài một tiếng.
Vừa rồi bạo tạc nổ tung, tuy không thấy được lâm viên xảy ra biến cố gì, nhưng ngay cả Thiên Tiên hậu kỳ cũng ngăn không nổi lực lượng cuồng bạo, chỉ sợ lâm viên đã bị tạc hủy!
- Các ngươi làm sao bị bọn hắn bắt đến nơi đây?
Không thèm nghĩ Ngân Chúc Quả nữa, trong lòng Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.
- Đêm hôm đó ngươi ly khai không về, chúng ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngày hôm sau liền bắt đầu tìm kiếm, tìm một ngày cũng không tìm được, lại sợ ngươi quay trở lại tìm chúng ta, buổi tối lần nữa trở lại sơn động, ai ngờ vào lúc ban đêm, đám người biểu ca tới, Hàn Chú nói hai quả Ngân Chúc Quả ở trên người ngươi, liền bắt chúng ta, về sau gặp được một con hầu tử, lần theo thì tìm được nơi ở của bọn nó...
Mẫn Tích Tích giải thích.
Nghe được nàng nói, Nhiếp Vân rốt cục hiểu được.
Nguyên lai sau khi Diệp Tần cùng Vương Trọng ly khai nơi ở của Mẫn Tích Tích, một lần nữa tìm được Hàn Chú sư huynh, bọn hắn tìm mình muốn đoạt lại Ngân Chúc Quả cũng không tìm được, tới nơi này lần nữa, bởi vì trước kia từng ở trong tay Tĩnh Hầu cướp qua trái cây, biết rõ chúng có thể tìm được, lúc này mới theo dõi, nên tìm được hang ổ của Tĩnh Hầu.
Chuyện sau này cùng với Nhiếp Vân đoán không sai biệt lắm, ở dưới bọn hắn bức bách, Tĩnh Hầu mang đi tới hạp cốc, đang định ép chúng nó hỗ trợ hái trái cây thì hắn đến.
- Ở đây cực kỳ nguy hiểm, các ngươi theo ở phía sau cẩn thận một ít, có cái gì không thích ứng, nói trước một tiếng!
Cho mỗi người một đạo Mộc Sinh chi khí để cho bọn hắn khôi phục thân hình bị thương, Nhiếp Vân phân phó một tiếng.
Tuy nạp vật đan điền có thể chứa sinh mệnh, nhưng bởi vì bên trong không có thời gian, không gian pháp tắc, đi vào thời gian không thể quá dài, chỉ có thể đưa bọn họ ra ngoài.
- Đây là dung hợp chi khí, mỗi người hai đạo, tạm thời chống cự sát khí!
Nhiếp Vân cũng chia dung hợp chi khí cho mỗi người một đạo, bất quá không phải Thiên Nhãn, Kiếm Đạo, Võ Đạo dung hợp chi khí, mà là Tam đại thiên phú chạy trốn.
Cũng không phải hắn không bỏ được, mà bởi vì cái trước có được Võ Đạo chi khí, thiên phú đặc thù bài danh Top 10 này, cho dù cho cũng không cách nào sử dụng.
An bài xong, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn về phía trước.