Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Là sư phụ ngươi giảng giải cho ngươi? Tiền bối đã nói thế nào với ngươi, xin lắng tai nghe!

Nghe thiếu niên nhắc tới sư phụ, vẻ mặt Bách Hoa tông chủ hiện lên cung kính, liền xưng hô “tiền bối”.

- Là sư phụ giảng giải cho ta, sư phụ nói “cô âm bất trường, độc dương bất sinh”, mọi sự vạn vật đều có hai mặt âm dương, vô tình đạt tới cuối là có tình, tình ý hòa vào nhau mới là đại đạo! Chính là vì nhớ tới những lời này, nhìn thấy Lạc Hoa thần quyền của ngươi vô tình, vì vậy có cảm xúc mới niệm ra, hoa rơi cố ý tùy nước chảy, nước chảy vô tình trục hoa rơi! Mưa hoa tán loạn đầy trời lệ, hữu tình vô tình có ai biết! Nguyện tùy hoa rơi người hữu tình, không làm nước chảy vô tình tâm…

Nhiếp Vân đem khẩu quyết đọc lại một lần.

- Hoa rơi cố ý tùy nước chảy, nước chảy vô tình trục hoa rơi…Nguyên lai mấy năm nay ta luôn sai lầm rồi! Sư phụ ngươi thật là thần tiên!

Nghe xong khẩu quyết, Bách Hoa tông chủ nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ, càng cân nhắc càng cảm thấy được chính xác, toàn thân nháy mắt như thay da đổi thịt biến chất.

- Ha ha, sư phụ ta đích xác học cứu thông thiên!

Nhiếp Vân khẽ cười, thuận miệng nói một câu, cũng không nhiều lời, không giải thích, làm cho người ta cảm giác thật bí hiểm.

- Sư phụ ngươi lợi hại, nhưng bây giờ không có ở đây, ngươi đem pháp quyết nói cho ta biết, chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi? Nếu ta đoán không lầm, một chiêu vừa rồi đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của ngươi, hiện tại ngươi không khả năng tiếp tục đánh ra công kích lợi hại như vậy đi!

Đột nhiên Bách Hoa tông chủ chợt cười nói.

- Ha ha! Ngươi muốn động thủ thì cứ việc tới đi!

Nghe được lời của đối phương, trong lòng Nhiếp Vân căng thẳng, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

- Tuy ngươi đánh bại ta, nhưng cũng truyền thụ pháp quyết cho ta, làm cho ta rộng mở trong sáng, ta tự nhiên sẽ không động thủ với ngươi, hơn nữa sư phụ ngươi khẳng định có thủ đoạn thông thiên, ta còn chưa muốn Bách Hoa tông bị người diệt môn!

Giọng nói của Bách Hoa Tu khác biệt thật lớn so với trước đó, chậm rãi nói.

- Ha ha, kỳ thật cho dù sư phụ ta không tới, ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy!

Nghe nàng nói xong, Nhiếp Vân chợt cười.

- Nga? Chẳng lẽ người còn điều gì có thể dựa vào hay sao? Phù lục chí tôn? Ha ha, ở trong mắt người thường uy lực phù lục chí tôn không kém, nhưng ở trong mắt cường giả chí tôn cũng không đáng gì, dù ngươi dùng cũng chưa chắc làm ta bị thương, mà khi lực lượng phù lục hao hết chính là lúc ngươi tử vong!

Vẻ mặt Bách Hoa Tu ngạo nghễ.

- Phù lục chí tôn? Ha ha, ta chưa từng nói qua sẽ dùng thứ này!

Nhiếp Vân đột nhiên vươn tay về phía trước, vỗ hai cái trên không trung.



Ba! Ba!

- Tiểu Lang, tiểu Đồng, tiểu Hắc, xuất hiện đi!

Một tiếng hô dài, như cắt qua đêm đen yên tĩnh, thẳng tắp truyền ra phương xa.

Ngao ô! Hống! Hống!

Ba tiếng gầm rú kinh thiên động địa liên tục vang lên, ba đạo quang mang như lưu tinh nháy mắt xuyên qua trường không, thẳng tắp bay tới.

- Đây là…ba đầu yêu thú cấp bậc chí tôn?

Cảm nhận được chân khí bao trùm tràn tới, Bách Hoa Tu biến sắc.

- Bái kiến chủ nhân!

Ba đầu yêu thú quỳ gối trước mặt Nhiếp Vân.

- Bái kiến…chủ nhân?

Bách Hoa Tu lui ra sau một bước, khuôn mặt nghiêm túc tràn ngập kinh ngạc.

Yêu thú xưng hô chủ nhân, chẳng phải nói…thiếu niên này là tuần thú sư?

Tuần thú sư phối hợp cùng yêu sủng của mình uy lực càng lớn hơn người bình thường phối hợp cùng yêu thú, dù sao có tuần thú đan điền khống chế, yêu sủng cùng chủ nhân tương thông, sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp bội!

Ba đầu yêu sủng, còn là chí tôn…trời ạ, người này rốt cục còn có bao nhiêu lá bài tẩy?

May mắn vừa rồi nàng không động thủ, nếu không chỉ cần một đầu yêu sủng ngăn cản nàng, hai đầu còn lại chỉ sợ nháy mắt có thể tru diệt Bách Hoa tông!

Đáng sợ!

Sau lưng Bách Hoa Tu tuôn mồ hôi lạnh.

- Ha ha, sư phụ ta lý giải đối với thiên đạo người bình thường không cách nào tưởng tượng!

Nhìn thấy bộ dáng của đối phương, Nhiếp Vân đột nhiên nói.

Bách Hoa Tu khó hiểu nhìn Nhiếp Vân.



- Ta xem Bách Hoa tông chủ cũng là một si nhân trong tu luyện, nếu như có thể cùng ta hợp tác, chúng ta liên thủ, ta hoàn toàn có thể đem lý luận mà sư phụ truyền thụ giảng giải cho ngươi nghe! Một khi hữu tình, vô tình dung hội thông suốt, tông chủ đột phá gông cùm xiềng xích hiện tại, chỉ sợ không phải việc khó!

Nhiếp Vân cười nói.

- Hợp tác với ngươi?

Bách Hoa Tu do dự.

Nàng cũng không phải kẻ ngốc, nếu hợp tác phải đứng cùng phe cánh, khẳng định lập trường kiên định, nhưng trả giá cũng có hồi báo, chỉ một câu nói của sư phụ đối phương đã giúp nàng lĩnh ngộ đệ nhị trọng, nếu quả thật đem lý luận truyền thụ cho nàng nghe, chẳng phải giúp nàng tu luyện nhanh hơn mấy lần?

Đương nhiên, nếu hợp tác mà không có gì ước thúc cũng rất nguy hiểm, ai biết hắn có thừa dịp mình bị thương làm ra chuyện gì khác người hay không? Nên nhớ có rất nhiều người ngấp nghé sắc đẹp của nàng!

Hơn nữa điều mấu chốt nhất chính là, thực lực đối phương mạnh hơn mạnh, có ba đầu yêu sủng chí tôn, chiến lực như vậy có thể gió thổi cỏ rạp trong Thần Phong đế quốc, vì sao còn muốn hợp tác với nàng?

- Khuynh Thành là bằng hữu tốt nhất của ta, chúng ta đều là người Lạc Thủy thành. Tuổi tác lại xấp xỉ nhau, nếu ngươi đáp ứng hợp tác, có Khuynh Thành ở đây, ta chắc chắn sẽ không làm ra chuyện thất tín bội nghĩa!

Tựa hồ nhìn ra sự lo lắng của nàng, Nhiếp Vân cười nói.

- Tuổi của ngươi xấp xỉ Khuynh Thành?

Bách Hoa Tu chấn động.

Khuynh Thành là đồ đệ của nàng, nàng biết đồ đệ bao nhiêu tuổi, mà thiếu niên lại nói tuổi tác tương đương Khuynh Thành, như vậy hắn không phải dùng thuật trú nhan, mà là mười bảy tuổi thật sự!

Mười bảy tuổi đã có thực lực chí tôn, còn có ba đầu yêu sủng chí tôn…


- Được, ta đáp ứng hợp tác với ngươi!


Bách Hoa tông chủ gật đầu.


Tiềm lực như vậy, không hợp tác mới là kẻ ngu!


- Nếu hợp tác, ta sẽ nói ra yêu cầu của ta. Ba ngày sau Triệu Hưng Phổ muốn cưới Khuynh Thành, ta tính toán nhân cơ hội này điều tra một việc, hi vọng ngươi có


thể phối hợp!


Nhiếp Vân nói.


Triệu Hưng Phổ là người thừa kế duy nhất của Triệu gia, ngày đại hôn y theo cách làm của Triệu gia lão tổ Triệu Huân, nhất định sẽ mời chí tôn khác trong Thần Phong đế quốc, dù Nhiếp Vân có ba yêu sủng chí tôn nhưng muốn bức bách Triệu Huân nói ra bí mật chỉ sợ cũng rất khó khăn, hơn nữa ai biết hắn còn liên hợp với ai nữa? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, trước mượn sức đồng minh nói sau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK