- Hắc hắc, không cần nhìn, ngươi bây giờ tự lo thân mình không xong, trước tiên nên nghĩ mình tại sao lại bị ta giết chết đi! Về phần những người khác. . . Sauk hi ngươi chết, ta sẽ đưa từng người trong bọn chúng lên đường!
Thấy Nhiếp Vân nhìn về phía mọi người, hai mắt ngưng trọng, Vạn Pháp Chúa Tể cười hắc hắc, nói.
- Vậy chúng ta tiếp tục đi!
Nhiếp Vân biết không giải quyết được người trước mắt này thì những người khác cũng chỉ có nước bị thua. Cho nên lúc này hắn cũng không có nói nhảm, hai nắm tay siết chặt, lại nhào về phía trước.
Thân thể củaối phương không chênh lệch với hắn bao nhiêu, thần binh Chúa Tể không có bất kỳ hiệu quả nào, nếu như tiếp tục sử dụng cũng chỉ là lãng phí, còn không bằng dùng thân thể đối kháng, từng quyền đối từng quyền. Đơn giản nhất mà cũng trực tiếp nhất.
- Hừ, ngu xuẩn!
Sắc mặt Vạn Pháp Chúa Tể trầm thấp, lại hừ lạnh một tiếng, chân bước lên nghênh đón.
Hắn không có dùng móng tay nữa, bàn tay lại trở nên giống như nam châm vậy, mỗi một quyền Nhiếp Vân đánh tới, vô luận là thân thể hay là lực lượng trong cơ thể cũng đều chịu ảnh hưởng.
Tới gần nhìn một cái, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện ra, bàn tay của hắn giống như mực đen nhánh. Trong lòng bàn tay mang theo hắc khí như vòng xoáy, một quyền tới gần, linh hồn có cẩm giác giống như rơi vào trong vực sâu.
Trong công kích vật chất đơn thuần lại còn có công kích linh hồn!
- Rốt cuộc là người nào ngu xuẩn, rất nhanh ngươi sẽ biết được!
Trong lòng Nhiếp Vân rung động, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, cùi chõ cùng được sử dụng, lực lượng cường đại xé nát tám phương. Toàn bộ Vạn Pháp cung dưới công kích cuồng bạo của hắn phát ra tiếng ken két. Dường như tùy thời sẽ sụp đổ.
Nếu như không phải trận pháp của Vạn Pháp Chúa Tể cường hãn, nhiều Chúa Tể đồng thời chiến đấu như vậy, chỉ sợ nơi này đã sớm biến thành phế tích.
Rầm rầm rầm rầm!
Thân thể hai người đều mạnh mẽ vô cùng, vừa mới chiến đấu cận chiến, khí lãng sinh ra đã thổi các Chúa Tể khác đang chiến đấu qua một bên, căn bản không thể chen tới gần.
Loại công kích trình độ này, một khi trong lúc vô tình bọn họ chui vào, đừng nói là giúp một tay, không cẩn thận còn trực tiếp bị đập thành thịt nát. Khi đó dù có chết cũng không biết chết thế nào.
- Nhiếp Vân, thân thể của ngươi quả nhiên cường hãn. Ngay cả ta cũng không thể không bội phục, bất quá, vận khí tốt của ngươi sẽ chấm dứt, bởi vì sẽ ngươi lập tức chết! Có thể ép ta sử dụng binh khí, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo rồi.
Lại chiến đấu một lát, hai người vẫn không phân cao thấp, mặc dù Vạn Pháp Chúa Tể hung mãnh, thế nhưng cũng không cps cách nào đánh chết Nhiếp Vân. Dù Nhiếp Vân có mạnh hơn nữa cũng không có cách làm thương tổn hắn. Hắnbiết nếu tiếp tục đánh như vậy, nhất định sẽ không có cách nào chiến thắng được. Cho nên lúc này ánh mắt âm lãnh, dường như đã làm ra quyết định gì đó.
Nghe nói đối phương nói như vậy, trong lòng Nhiếp Vân chợt lạnh lẽo.
Đúng vậy, từ lúc đối phương xuất hiện cho đến lúc chiến đấu với hắn một mực không có lấy ra binh khí!
Sưu!
Một tiếng nổ tựa như rồng ngâm vang vọng, một thanh trảm cốt đao đột ngột xuất hiện ở trong lòng bàn tay Vạn Pháp Chúa Tể, không gian chung quanh bị chấn động. Còn không có rót lực lượng vào bên trong thì không gian đã vỡ vụn tầng tầng lớp lớp.
- Nhiếp Vân cẩn thận, đây là. . . Thần binh Bán bộ Phong vương!
Trong lúc các Chúa Tể đang chiến đấu, đồng thời cảm ứng được lực lượng kích động bên này. Cả đám đều vội vàng nhìn lại, khi thấy trảm cốt đao trong tay Vạn Pháp Chúa Tể, con ngươi Tiêu Diêu Tiên co rụt lại, cao giọng kêu lớn. Trong thanh âm tràn ngập vẻ sợ hãi và khiếp sợ.
- Thần binh Bán bộ Phong vương?
Sắc mặt Nhiếp Vân vô cùng khó coi.
Trong Tam đại Chí Tôn vực, phần lớn người đều biết cấp bậc binh khí chia ra làm thần binh Hỗn Độn cùng thần binh Chúa Tể, trên thực tế bên trên còn có một tầng thứ khác, đó chính là thần binh Phong vương!
Binh khí vương cấp do cường giả Phong vương luyện chế ra!
Loại binh khí này so với thần binh Chúa Tể còn càng cường đại hơn, thậm chí còn chỉ xuất hiện ở trong tay cường giả Phong vương. Vì vậy, đừng nói là người bình thường, cho dù là ở trong mắt chúng nhân Tiêu Diêu Tiên cũng là một loại truyền thuyết, là tồn tại chỉ dám mong ước chứ không thể so sánh. Trong lịch sử còn chưa có bất kỳ Chúa Tể nào có bảo vật cấp bậc này.
Binh khi trong tay Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt này lực lượng cuồng mãnh, khí tức thuần khiết. Mặc dù không có đạt tới cấp bậc Phong vương, thế nhưng tuyệt đối vượt xa Chúa Tể!
Mọi người đều biết, vô luận là cái gì, chỉ cần cùng có liên quan tới Phong vương, thì không phải là thứ mà Chúa Tể có thể chống lại. Món binh khí trước mắt này, mặc dù chỉ là bán bộ Phong vương, thế nhưng cũng không phải là thứ mà Nhiếp Vân có thể đối phó.
- Thanh Cửu U trảm cốt đao của ta từ khi đi tới Hỗn Độn Chí Tôn vực còn chưa từng lấy ra, hôm nay ta sẽ lấy máu của ngươi để mở nó ra a!
Ngón tay trên Trảm Cốt đao của Vạn Pháp Chúa Tể nhẹ nhàng bắn ra. Một tiếng ông vang vọng, không gian trong đại điện đung đưa giống như gợn sóng rung động. Tiêu Diêu Tiên và tất cả Chúa Tể lập tức cảm thấy toàn thân căng cứng, giống như đã bị một bàn tay nắm vào cổ họng, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Còn chưa có động thủ, chẳng qua chỉ là tiện tay bắn ra đã có được uy lực này. Chuyện này khiến cho cường giả Chúa Tể hít thở dồn dập, từ trong đáy lòng của tất cả mọi người đều hoảng sợ không thôi.
- Nhiếp Vân, ta thay ngươi ngăn cản người này, ngươi chạy mau!
- Chủ nhân đi mau, bằng vào tiềm lực của người, không bao lâu nữa là có thể báo thù cho chúng ta a!
- Đi nhanh đi. Nếu không đi thì sẽ không còn kịp nữa.
Thấy được chỗ đáng sợ của thanh Cửu U Trảm Cốt đao này, đám người Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều vội vàng hét lớn.
Đối phương lấy ra binh khí lợi hại như vậy, đừng nói là chiến thắng. Muốn toàn thân trở lui cũng không thể! Biện pháp duy nhất chính là bỏ xe giữ tướng, chỉ cần Nhiếp Vân có thể còn sống rời đi, bằng vào tiềm lực, tốc độ tiến bộ của hắn, không bao lâu nữa là có thể báo thù được cho bọn họ!