- Ân, cũng phải, đệ tử ngoại môn các ngươi tu vi đều không ra hồn, không chiếm được bảo bối cũng bình thường, chỗ này của ta có hai thanh Linh Binh, các ngươi cầm đi, tới Thánh Linh đệ tử đại tái, các ngươi liền đi theo đằng sau ta, một tấc cũng không rời, chỉ cần đoạt giải quán quân, về sau thành đệ tử hạch tâm, cũng không phải là không có thể!
Mộ Kiệt nghe Nhiếp Vân nói, suy nghĩ một chút, tiện tay ném ra hai thanh trường kiếm.
- Ân?
Nhiếp Vân không nghĩ tới mình nói bậy nói bạ, đối phương lại tặng đồ thật, hơn nữa còn là Linh Binh, liền bất đắc dĩ.
Xem ra người trong Cổ Thành, tuy thực lực rất mạnh, nhưng kinh nghiệm giang hồ quá ít, tùy tiện nói dối cũng có thể lừa gạt!
- Mộ Kiệt, ngươi ở đây làm gì?
Mấy người đang nói chuyện, trước mặt vang lên một tiếng quát, Mộ Nham đi nhanh tới.
- Mộ Nham thúc thúc, ta mới vừa gặp được hai đệ tử ngoại môn, đang chỉ giáo bọn họ!
Nhìn thấy Mộ Nham, Mộ Kiệt vội vàng cúi đầu.
Đồng dạng là cường giả Bí Cảnh, thực lực cũng có chênh lệch, Mộ Nham bất quá là vừa mới tấn chức, thực lực còn kém xa Mộ Kiệt.
- Ngươi chỉ giáo bọn họ? Ngươi không điên chứ!
Nghe được Mộ Kiệt nói, Mộ Nham hoảng sợ.
Vị đại gia trước mắt này, ngay cả Mộ Kiều Tiên cũng quỳ xuống, ngươi một tiểu tử mới vừa nhập Bí Cảnh, liền muốn giáo huấn hắn, ngươi đừng làm ta sợ...
- Điên? Mộ Nham thúc thúc có ý tứ gì?
Lần này đến phiên Mộ Kiệt có chút mê hoặc.
- Ngươi... Vị Mộ Vân, Mộ Hà đại nhân này, là khách quý trang chủ mời tới, ngươi chỉ dạy bọn họ? Thật sự là vô lễ, còn không mau giải thích!
Mộ Nham vội vàng quát.
- Mộ Vân... Đại nhân?
Mộ Kiệt có chút mồm miệng không rõ.
Chỉ có thực lực vượt qua đối phương, mới có thể quang vinh lấy được danh hiệu đại nhân, Mộ Nham thúc thúc đường đường cường giả Bí Cảnh, nhưng gọi hắn là đại nhân? Ta không nghe lầm chứ ? Khách quý của trang chủ? Một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, dĩ nhiên là khách quý?
- Vị Mộ Vân đại nhân này vừa rồi một ngón tay khiến cho Mộ Kiều Tiên quỳ rạp xuống đất, thực lực có thể so với cường giả Pháp Lực Cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ không để cho ngươi xin lỗi được sao?
Thấy Mộ Kiệt sững sờ, sắc mặt Mộ Nham trở nên cực kỳ khó coi, sợ vị trước mắt giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, vội vàng hô lên thực lực cụ thể của Nhiếp Vân, lớn tiếng quát.
- Mộ Kiều Tiên? Cao thủ Top 5 của Mộ Ải Sơn Trang? Một ngón tay đã bị đánh quỳ xuống?
Cái này chẳng những Mộ Kiệt choáng váng, đám thiếu niên mới vừa rồi còn bừa bãi không thôi toàn bộ giống như gà gỗ.
- Ha hả, không có việc gì, chúng ta đi thôi! Đi gặp trang chủ đi!
Thấy bộ dáng mọi người như thế, Nhiếp Vân cười cười, cũng không nhiều lời, cùng Mộ Hà đứng dậy, đi theo phía sau Mộ Nham.
- Mời...
Thấy Mộ Vân không truy cứu, Mộ Nham nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Kiệt một cái, đi nhanh ở phía trước dẫn đường, chỉ chốc lát liền biến mất.
- Đệ tử ngoại môn một ngón tay liền đánh bại Mộ Kiều Tiên?
- Mộ Nham thúc thúc gọi hắn đại nhân?
- Tuổi của hắn tựa hồ không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, một đệ tử ngoại môn làm sao có thể mạnh như vậy?
Đám người Nhiếp Vân vừa đi, đám người Mộ Kiệt lập tức oanh nổ, tiêu hóa tin tức vừa rồi, cảm thấy không thể tin được.
- Mộ Kiệt lão đại...
Thời điểm mọi người ở đây nghi hoặc, đột nhiên bên ngoài chạy đến một thiếu niên, sắc mặt người này đỏ lên, tựa hồ vừa mới chạy đường xa, hô hấp cũng có chút thở không được.
- Làm sao vậy? Nhìn ngươi vội vàng hấp tấp là có chuyện gì!
Nhìn thấy tiểu đệ của mình như thế, Mộ Kiệt nhướng mày.
- Là như vậy, vừa rồi thời điểm ta đi ngang qua Tường Vân Lâu, nhìn thấy đám người Mộ Ải Sơn Trang Mộ Kiều Tiên, Mộ Long, Mộ Thương quỳ trên mặt đất, sau khi nghe ngóng mới biết được, dĩ nhiên là một đệ tử ngoại môn của Điệp Dực Sơn Trang chúng ta làm, một người một ngón tay, những người kia liền toàn bộ quỳ xuống, hiện tại còn không đứng lên được, thật là lợi hại, hiện tại toàn bộ Cổ Thành đều nói chuyện này...
Thiếu niên kia mặt mày hớn hở, tựa hồ kể ra chuyện làm người ta sảng khoái đến cực điểm, bất quá mới nói một nửa, đã cảm thấy có chút không đúng, chỉ thấy mọi người trước mắt sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi, như cha mẹ chết vậy.
- Mộ Kiệt lão đại, các ngươi đây là làm sao vậy? Ta mới vừa nói là thật, thực có một người như thế...
Tiểu đệ này còn tưởng rằng những người kia không tin mình nói, cực lực thanh minh, sắc mặt đỏ bừng.
- Ngươi nói đệ tử ngoại môn kia... Chúng ta vừa rồi gặp...
Trên mặt Mộ Kiệt tựa hồ muốn khóc.
Nếu vừa rồi còn có cái gì nghi hoặc, hiện tại tất cả nghi hoặc đều tan thành mây khói.
Khó trách Mộ Nham thúc thúc sẽ gọi hắn đại nhân, cường giả Chí Tôn đả bại cường giả Pháp Lực Cảnh đỉnh phong, quái thai đáng sợ như vậy... Mà mình tính toán thu gia hỏa như vậy làm tiểu đệ...
May là đối phương không so đo, bằng không, hiện tại chỉ sợ sớm đã biến thành thi thể rồi...
Hai người Nhiếp Vân đi theo phía sau Mộ Nham, rất nhanh đi vào một đại sảnh rộng lớn.
Mộ Nham thông báo một tiếng, lúc này mới mỉm cười đi ở phía trước, dẫn hai người vào phòng.
Đại sảnh chỉ có mấy cái bàn dùng cho tiếp khách, trang sức cực kỳ đơn giản, bất quá càng đơn giản càng có vẻ đại khí, chủ nhân càng có tự tin siêu phàm.
- Mời ngồi!
Nhiếp Vân tùy tiện nhìn thoáng qua, chợt nghe trong phòng có một thanh âm hơi già nua vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả ngồi ngay ngắn ở giữa nhất, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Lão giả này thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, đôi mắt sáng ngời hữu thần, bàn tay thô to mạnh mẽ, che kín vết chai, vừa thấy liền biết công phu dị thường lợi hại.
- Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong? Linh hồn Linh cấp sơ kỳ!
Lặng lẽ quan sát một chút, Nhiếp Vân nhất thời nhìn thấu thực lực chân chính của đối phương, hai mắt chợt lóe, ẩn đi toàn bộ năng lượng trong cơ thể của mình, mặc kệ người nào cũng nhìn không ra vấn đề.
Linh hồn của hắn bây giờ là Linh cấp trung kỳ, hơn xa lão giả này, chỉ cần ngăn chặn năng lượng, đối phương tuyệt đối nhìn không ra.
- Trang chủ, đây là Mộ Vân cùng Mộ Hà vừa đến Cổ Thành thí luyện, hai người là đệ tử của Mộ Liên chi nhánh!
Mộ Nham khẽ khom người, nhìn lão giả giới thiệu một chút, tiếp theo nhìn hai người Nhiếp Vân nói:
- Vị này chính là trang chủ của Điệp Dực Sơn Trang chúng ta!