Tu vi đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong đã có thể tu luyện chiêu thứ hai, phối hợp võ đạo chi khí, tâm niệm hơi động đã có thể tu hành tới cảnh giới đại thành.
Kim Cương Bất Động Chi Tâm hàng phục vạn ma, một quyền đánh xé nát kim liên, đánh tan hư giả, vô số phạm âm vang lên, vô số trọc khí trên dòng sông trâm xuống, thanh khí bay lên, ý niệm tà ác tránh lui.
Phật lâm hàng ma, xé trời toái địa phương.
Ầm!
Hai quyền tấn công, thiên thu thời gian xuất hiện trong nháy mắt, thiên địa linh khí không ngừng bốc hơi, sắc mặt văn minh ma vương đỏ lên, trong cánh tay sinh ra một tầng văn minh rơi vào cuồn cuộn dòng sông.
- Đáng giận, đáng giận, tại sao ngươi có công pháp Phật môn cao thâp như thế, ta không tin!
Bị thua một quyền, văn minh ma vương càng gào thét dữ tợn, âm thanh bén nhọn gào rú thảm thiết, không biết phát ra ngôn ngữ của chủng tộc nào tạo thành phù chú kích thích linh hồn.
Văn minh ma vương do mấy vạn văn minh chủng tộc giao hội mà thành, bản thân mang theo oán niệm mãnh liệt, nó gào thét sau đó cả tầng ba sinh ra vòi rồng, hình thành vô số đầu văn minh chi ma mạn thiên phi vũ.
Ông!
Nhiếp Vân vận chuyển thiên phú Vô Tướng, bên ngoài thân thể sinh ra một tầng vàng nhạtcương phong không dính thân, bộ dạng phục tùng phật chưởng, khí tức tỏa ra cường đại tới cực điểm.
- Ngươi rất cường đại, ngưng tụ hình thái đánh không lại ngươi, như vậy ta xem ngươi có thể ngăn cản trạng thái tâm ma của ta hay không!
Nương theo tiếng gào thét, đột nhiên văn minh ma vương nổ tung biến thành một đầu quỷ cực lớn mang theo khí tức mênh mông cổ xưa.
Vèo!
Phá tan hào quang bên ngoài Nhiếp Vân, nó lập tức chui vào trong thức hải của hắn.
Giao phong với ý chí ma vương, không phải ngươi chết chính là ta vong!
- Tâm ta bất động!
Cảm nhận được khí tức văn minh lộn xộn trong đầu của mình, Nhiếp Vân tĩnh tọa tại chỗ, hắn vững vàng bất động.
Lúc này còn cường đại hơn Đại Nho Từ Hải của Vân Huyên rất nhiều, văn minh ma vương ẩn chứa rất nhiều văn minh, một khi ý niệm cầm giữ không được sẽ lâm vào văn minh luân hồi vô cùng vô tận, không có khả năng trọng sinh.
Bất Động Kim Thân chính là nội dung quan trọng của Kim Cương Lưu Ly Thể, Nhiếp Vân lúc trước đã lĩnh ngộ da lông, nương theo rất nhiều văn minh trùng kích, lĩnh ngộ càng ngày càng sâu, cảm ngộ cũng càng ngày càng nhiều.
- Thiên Sứ tộc, trời sinh có đôi cánh, chia làm bốn cánh, sáu cánh, tám cánh, mười hai cánh, trong đó mười hai cánh mạnh nhất, vừa ra đời đã có thực lực vượt qua Bí Cảnh cửu trọng thiên, chỉ có điều huyết mạch mỏng manh, sinh dục cực thấp, văn minh bị hủy diệt vào trăm triệu năm trước...
- Tinh Linh tộc, trời sinh có cảm ngộ với mình rất mạnh, khống chế tự nhiên chi lực, là một trong những thiên địa sủng nhi, có được văn minh ma pháp, ngôn ngữ mang theo chú ngữ hàm ý, huyết mạch rất thưa thớt, sinh dục cực thấp, hủy diệt trăm triệu năm trước...
- Thiên Sư tộc, biến dị thể của yêu thú, có thể nói là yêu thú chiến thần, vừa ra đời đã có được sức chiên đấu Bí Cảnh cửu trọng, huyết mạch thuần khiết, trần thế bất nhiễm, hủy diệt trăm triệu năm trước...
Tâm ổn bất động, ý thức của Nhiếp Vân không ngừng dạo quang bản thể văn minh của văn minh ma vương, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều văn minh trong đó.
Rất nhiều văn minh, thấy những thứ chưa từng nghe qua, ngay cả hắn xem cũng có cảm giác hão huyền giống như chuyện đầm rồng hang hổ, những hoàn mỹ và nhược điểm của chủng tộc bày ra, chúng giống như cánh bướm đủ màu sắc vờn quanh trước mặt hắn.
- Chư thiên vạn giới nhiều văn minh như vậy, tại sao bị hủy diệt?
Càng nhìn Nhiếp Vân càng cảm thấy kỳ quái, hiện tại tu luyện khí hải trực chỉ đại đạo nhưng văn minh khác cũng không có sai lầm, nếu như dựa theo tu luyện có lẽ cũng có thể tu luyện tới cảnh giới cực cao, tại sao lại bị hủy diệt như vậy, không còn lưu lại chút truyền thừa nào?
Hơn nữa thông qua trí nhớ của văn minh ma vương thây được, vào thời kỳ viễn cổ trăm triệu năm trước, dường như chư thiên vạn giới tương dung cùng một chỗ, có xu thế vạn giới cùng lên, trăm nhà đua tiếng, hoàn cảnh tường hòa mà quan vinh, cũng không có cái gọi là Linh giới, tình huống này bị hủy trong ngày nào đó vào trăm triệu năm trước, trừ yêu, nhân hai tộc, Linh giới, những chủng tộc khác hôi phi yên diệt.
- Có lẽ thời kỳ viễn cổ phát sinh chuyện đáng sợ không muốn ai biết, cụ thể là cái gì thì không thể khảo cứu...
- Khặc khặc, nhìn rõ ràng rất nhiều văn minh, biết rõ văn minh nhân loại các ngươi không được tốt lắm? Trong chư thiên vạn giới chỉ được xem là muối bỏ biển, trong rất nhiều văn minh của ta, ngươi có thể tùy ý tín ngưỡng một cái, ta sẽ truyền thụ cho ngươi công pháp tu luyện cao thâm nhất, cũng giúp ngươi đột phá Bí Cảnh cửu trọng.
Văn minh ma vương bày rất nhiều văn minh ra cho hắn xem, đột nhiên nó cười dữ tợn, ý chí điên cuồng trùng kích Nhiếp Vân.
Nó công kích rất đơn giản, trước hết cho Nhiếp Vân xem rất nhiều văn minh, ý thức lâm vào bối rối, thậm chí còn hoài nghi bản thân mình, sau đó lại thừa cơ bức bách tín ngưỡng làm hắn không còn năng lực chiến đấu và biến thành khôi lỗi.
- Tín ngưỡng văn minh?
- Không sai, ta có nhiều văn minh như vậy, có được rất nhiều loại phương pháp tấn cấp Bí Cảnh cửu trọng, chỉ cần ngươi tín ngưỡng bất cứ cái nào đều có thể đạt tới cảnh giới rất cao, có được thực lực chí cường, tại sao...
Văn minh ma vương không ngừng hấp dẫn.
Trong hấp dẫn amng theo ý đầu độc rất mạnh, lọt vào trong tai của hắn giống như mang theo thôi miên đáng sợ, làm cho người ta mê muội say mê, hướng tới tương lai mỹ hảo.
Ý chí của Nhiếp Vân vốn bất động như núi nhưng nương theo hấp dẫn này bất đầu lơ lửng, bắt đầu sụp đổ.
- Đã có được văn minh như thế, nói rõ khẳng định đạt được lịch sử tán thành, chỉ cần có thể bỏ công sẽ có đạt được, ta hoàn toàn có thể tham khảo văn minh của chủng tộc hoàn thiện công pháp của mình...
Nhiếp Vân thì thào tự nói, dường như hắn bị văn minh ma vương hấp dẫn.
- Không sai, tín ngưỡng văn minh ta đi, văn minh ta mới là tốt nhất, văn minh nhân loại chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đến cuối cùng cũng sẽ tiêu vong, tín ngưỡng ta, ta có thể cho ngươi hệ thống tu luyện tiên tiến nhất, có được ngôn ngữ muôn vàn muôn vẻ...
Trên mặt văn minh ma vương không ngừng tươi cười âm hiểm, nhìn thấy Nhiếp Vân như vậy, hắn biết rõ mình sắp thành công.
Ông!
Ngay thời điểm ý chí bất động của Nhiếp Vân yếu bớt, đột nhiên khuyên tai ngọc trên người của hắn tỏa ra hào quang nhu hòa.
Kim Cương Bất Động Chi Tâm hàng phục vạn ma, một quyền đánh xé nát kim liên, đánh tan hư giả, vô số phạm âm vang lên, vô số trọc khí trên dòng sông trâm xuống, thanh khí bay lên, ý niệm tà ác tránh lui.
Phật lâm hàng ma, xé trời toái địa phương.
Ầm!
Hai quyền tấn công, thiên thu thời gian xuất hiện trong nháy mắt, thiên địa linh khí không ngừng bốc hơi, sắc mặt văn minh ma vương đỏ lên, trong cánh tay sinh ra một tầng văn minh rơi vào cuồn cuộn dòng sông.
- Đáng giận, đáng giận, tại sao ngươi có công pháp Phật môn cao thâp như thế, ta không tin!
Bị thua một quyền, văn minh ma vương càng gào thét dữ tợn, âm thanh bén nhọn gào rú thảm thiết, không biết phát ra ngôn ngữ của chủng tộc nào tạo thành phù chú kích thích linh hồn.
Văn minh ma vương do mấy vạn văn minh chủng tộc giao hội mà thành, bản thân mang theo oán niệm mãnh liệt, nó gào thét sau đó cả tầng ba sinh ra vòi rồng, hình thành vô số đầu văn minh chi ma mạn thiên phi vũ.
Ông!
Nhiếp Vân vận chuyển thiên phú Vô Tướng, bên ngoài thân thể sinh ra một tầng vàng nhạtcương phong không dính thân, bộ dạng phục tùng phật chưởng, khí tức tỏa ra cường đại tới cực điểm.
- Ngươi rất cường đại, ngưng tụ hình thái đánh không lại ngươi, như vậy ta xem ngươi có thể ngăn cản trạng thái tâm ma của ta hay không!
Nương theo tiếng gào thét, đột nhiên văn minh ma vương nổ tung biến thành một đầu quỷ cực lớn mang theo khí tức mênh mông cổ xưa.
Vèo!
Phá tan hào quang bên ngoài Nhiếp Vân, nó lập tức chui vào trong thức hải của hắn.
Giao phong với ý chí ma vương, không phải ngươi chết chính là ta vong!
- Tâm ta bất động!
Cảm nhận được khí tức văn minh lộn xộn trong đầu của mình, Nhiếp Vân tĩnh tọa tại chỗ, hắn vững vàng bất động.
Lúc này còn cường đại hơn Đại Nho Từ Hải của Vân Huyên rất nhiều, văn minh ma vương ẩn chứa rất nhiều văn minh, một khi ý niệm cầm giữ không được sẽ lâm vào văn minh luân hồi vô cùng vô tận, không có khả năng trọng sinh.
Bất Động Kim Thân chính là nội dung quan trọng của Kim Cương Lưu Ly Thể, Nhiếp Vân lúc trước đã lĩnh ngộ da lông, nương theo rất nhiều văn minh trùng kích, lĩnh ngộ càng ngày càng sâu, cảm ngộ cũng càng ngày càng nhiều.
- Thiên Sứ tộc, trời sinh có đôi cánh, chia làm bốn cánh, sáu cánh, tám cánh, mười hai cánh, trong đó mười hai cánh mạnh nhất, vừa ra đời đã có thực lực vượt qua Bí Cảnh cửu trọng thiên, chỉ có điều huyết mạch mỏng manh, sinh dục cực thấp, văn minh bị hủy diệt vào trăm triệu năm trước...
- Tinh Linh tộc, trời sinh có cảm ngộ với mình rất mạnh, khống chế tự nhiên chi lực, là một trong những thiên địa sủng nhi, có được văn minh ma pháp, ngôn ngữ mang theo chú ngữ hàm ý, huyết mạch rất thưa thớt, sinh dục cực thấp, hủy diệt trăm triệu năm trước...
- Thiên Sư tộc, biến dị thể của yêu thú, có thể nói là yêu thú chiến thần, vừa ra đời đã có được sức chiên đấu Bí Cảnh cửu trọng, huyết mạch thuần khiết, trần thế bất nhiễm, hủy diệt trăm triệu năm trước...
Tâm ổn bất động, ý thức của Nhiếp Vân không ngừng dạo quang bản thể văn minh của văn minh ma vương, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều văn minh trong đó.
Rất nhiều văn minh, thấy những thứ chưa từng nghe qua, ngay cả hắn xem cũng có cảm giác hão huyền giống như chuyện đầm rồng hang hổ, những hoàn mỹ và nhược điểm của chủng tộc bày ra, chúng giống như cánh bướm đủ màu sắc vờn quanh trước mặt hắn.
- Chư thiên vạn giới nhiều văn minh như vậy, tại sao bị hủy diệt?
Càng nhìn Nhiếp Vân càng cảm thấy kỳ quái, hiện tại tu luyện khí hải trực chỉ đại đạo nhưng văn minh khác cũng không có sai lầm, nếu như dựa theo tu luyện có lẽ cũng có thể tu luyện tới cảnh giới cực cao, tại sao lại bị hủy diệt như vậy, không còn lưu lại chút truyền thừa nào?
Hơn nữa thông qua trí nhớ của văn minh ma vương thây được, vào thời kỳ viễn cổ trăm triệu năm trước, dường như chư thiên vạn giới tương dung cùng một chỗ, có xu thế vạn giới cùng lên, trăm nhà đua tiếng, hoàn cảnh tường hòa mà quan vinh, cũng không có cái gọi là Linh giới, tình huống này bị hủy trong ngày nào đó vào trăm triệu năm trước, trừ yêu, nhân hai tộc, Linh giới, những chủng tộc khác hôi phi yên diệt.
- Có lẽ thời kỳ viễn cổ phát sinh chuyện đáng sợ không muốn ai biết, cụ thể là cái gì thì không thể khảo cứu...
- Khặc khặc, nhìn rõ ràng rất nhiều văn minh, biết rõ văn minh nhân loại các ngươi không được tốt lắm? Trong chư thiên vạn giới chỉ được xem là muối bỏ biển, trong rất nhiều văn minh của ta, ngươi có thể tùy ý tín ngưỡng một cái, ta sẽ truyền thụ cho ngươi công pháp tu luyện cao thâm nhất, cũng giúp ngươi đột phá Bí Cảnh cửu trọng.
Văn minh ma vương bày rất nhiều văn minh ra cho hắn xem, đột nhiên nó cười dữ tợn, ý chí điên cuồng trùng kích Nhiếp Vân.
Nó công kích rất đơn giản, trước hết cho Nhiếp Vân xem rất nhiều văn minh, ý thức lâm vào bối rối, thậm chí còn hoài nghi bản thân mình, sau đó lại thừa cơ bức bách tín ngưỡng làm hắn không còn năng lực chiến đấu và biến thành khôi lỗi.
- Tín ngưỡng văn minh?
- Không sai, ta có nhiều văn minh như vậy, có được rất nhiều loại phương pháp tấn cấp Bí Cảnh cửu trọng, chỉ cần ngươi tín ngưỡng bất cứ cái nào đều có thể đạt tới cảnh giới rất cao, có được thực lực chí cường, tại sao...
Văn minh ma vương không ngừng hấp dẫn.
Trong hấp dẫn amng theo ý đầu độc rất mạnh, lọt vào trong tai của hắn giống như mang theo thôi miên đáng sợ, làm cho người ta mê muội say mê, hướng tới tương lai mỹ hảo.
Ý chí của Nhiếp Vân vốn bất động như núi nhưng nương theo hấp dẫn này bất đầu lơ lửng, bắt đầu sụp đổ.
- Đã có được văn minh như thế, nói rõ khẳng định đạt được lịch sử tán thành, chỉ cần có thể bỏ công sẽ có đạt được, ta hoàn toàn có thể tham khảo văn minh của chủng tộc hoàn thiện công pháp của mình...
Nhiếp Vân thì thào tự nói, dường như hắn bị văn minh ma vương hấp dẫn.
- Không sai, tín ngưỡng văn minh ta đi, văn minh ta mới là tốt nhất, văn minh nhân loại chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đến cuối cùng cũng sẽ tiêu vong, tín ngưỡng ta, ta có thể cho ngươi hệ thống tu luyện tiên tiến nhất, có được ngôn ngữ muôn vàn muôn vẻ...
Trên mặt văn minh ma vương không ngừng tươi cười âm hiểm, nhìn thấy Nhiếp Vân như vậy, hắn biết rõ mình sắp thành công.
Ông!
Ngay thời điểm ý chí bất động của Nhiếp Vân yếu bớt, đột nhiên khuyên tai ngọc trên người của hắn tỏa ra hào quang nhu hòa.