Nhiếp Vân biến sắc.
Hắn đã xem qua vết kiếm của Lục Hi Đại Đế lưu lại, thực sự không có xem nhẹ người trong thiên hạ, người lưu vết kiếm chính là cường giả, lý giải kiếm đạo tuyệt đối vượt qua bọn họ.
Tâm thần đắm chìm trong vết kiếm, một con đường chậm rãi xuất hiện.
- Vết kiếm lý giải với kiếm đạo thiên hướng sắc bén, dựa theo đó sáng tạo kiếm pháp, hẳn là...
Hơi suy nghĩ và bắt đầu tính toán, Nhiếp Vân càng ngày càng rõ ràng.
Thời điểm ở thiên địa lục đạo hắn có thể sáng tạo Liên Nguyệt kiếm, hắn lý giải kiếm đạo cực cao, hiện tại nương theo kiến thức càng ngày càng nhiều, thực lực càng ngày càng mạnh, sáng tạo một bộ kiếm pháp càng đơn giản.
Hô!
Suy diễn hoàn tất, Nhiếp Vân dừng lại, quay đầu nhìn sang Nhiếp Đồng.
- Ca ca, ta đã sáng tạo kiếm pháp, đi trước.
Nghe được câu nói này, đệ đệ gầy yếu lúc này tiến lên phía trước.
- Tiểu tử này!
Thấy đệ đê đi xa, Nhiếp Vân lắc đầu, hắn cũng tiến lên phía trước.
Vết kiếm chế kiếm nghe rất khó, với hắn mà nói không tính là cái gì, đi về phía trước vài bước, quả nhiên có một con khôi lỗi xuất hiện trước mặt, Nhiếp Đồng đã mất đi tung tích, rất hiển nhiên đã quá quan.
Cầm trường kiếm trong tay, chỉ cần rung kiếm đã có bông tuyết xuất hiện, ngay sau đó hai mảnh, ba mảnh... Mấy giây sau một cơn bão tuyết xuất hiện, khôi lỗi vừa xuất hiện còn chưa kịp lao tới đã bị bông tuyết cuốn lấy, toàn thân bị xé rách và biến mất ngay trước mặt.
Hô!
Khôi lỗi bị giết, cầu thang xuất hiện trước mặt.
Nhiếp Vân nhấc chân đi tới.
Ông!
Ông!
Ông!
Cách kiếm linh tháp không xa, trên bệ đá hoàn chỉnh có hào quang tỏa sáng.
Hào quang óng ánh, ở nơi đó có một thi thể xuất hiện.
Đó chính là người tử vong ở ba tầng trước.
Kiếm linh tháp sẽ không lưu thi thể, một khi mất đi hô hấp, không qua bao lâu sẽ bị truyền ra bên ngoài, ở nơi này sẽ có thân hữu người xông cửa mang đi, cũng tránh xuất hiện phiền toái không cần thiết.
- Lạc Thiếu Du...
- Trương Ảnh...
- Ta bảo ngươi đừng đi, ngươi không nên đi, hiện tại xong rồi...
- Thực lực của chúng ta không đủ tiến vào kiếm linh tháp, ngươi không nên xông, lúc này tốt rồi, người chết như đèn tắt, không còn gì cả...
- Thiếu gia, lúc đến lão gia dặn đi dặn lại ngươi không nên đi vào, ta khuyên ngươi không nghe, khi trở về ta làm sao bàn giao đây...
Nhìn thi thể không ngừng xuất hiện, trước bệ đá không ngừng có tiếng kêu thảm thiết và khóc lóc vang lên.
Bảy tám mươi người tổ đội với Bùi Dương đã chết chỉ còn lại chín người, trong những người này phần lớn có thân hữu đi cùng, nhìn thấy thi thể bọn họ xuất hiện cũng có kết quả, bọn họ không ngừng gào khóc.
- Nhiếp Vân thiếu gia...
Trong đám người đứng trước thạch thai, một trung niên nhân nhìn chằm chằm vào hào quang, hắn không tự chủ xiết chặc nắm đấm.
Văn Đào gia chủ!
Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng tiến vào kiếm linh tháp, hắn rất không hi vọng nhìn thấy thi thể của bọn họ, nhưng cũng biết ba cửa đầu có rất nhiều chết, ba người không có kinh nghiệm gì xông vào trong, nguy hiểm to lớn khó có thể tưởng tượng.
- Vừa rồi đã ngăn cản hai người bọn họ... Kiếm linh tháp nguy hiểm như thế, không có tổ đội... Chỉ sợ hiện tại đã dữ nhiều lành ít.
Nhìn thi thể càng ngày càng nhiều, trong nội tâm của hắn ảm đạm và lắc đầu.
Thời điểm những thi thể này còn sống hắn đã nhìn thấy, đều là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ.
Cường giả mạnh như thế đi vào tháp nhưng khi đi ra chỉ còn lại thi thể, đám người Nhiếp Vân chỉ có Vương cảnh viên mãn căn bản không thể hi vọng quá nhiều.
Nghĩ vậy, trong nội tâm của hắn âm thầm hối hận, nếu như trước kia giữ chặt hai người bọn họ cũng không cần lo lắng như vậy.
- Vốn tưởng rằng Bùi Dương lần trước đi đến tầng thứ năm, có năng lực bảo hộ mọi người, không nghĩ tới lại chết nhiều như thế...
- Đúng vậy a, vừa rồi nghe nói là hắn, ta thiếu chút nữa cũng đi theo, hiện tại xem ra kiếm thuật của hắn nhất định không có gì đặc biệt, nếu không sẽ không chết rất nhiều người!
- Chỉ sợ hắn căn bản không xem mạng của chúng ta là mạng.
- Không nên tin tưởng hắn...
Nhìn thấy thi thể càng ngày càng nhiều, âm thanh nghị luận càng ngày càng nhiều.
Sở dĩ mọi người tổ đội với Bùi Dương là vì hắn có chiến tích xông tới tầng năm.
Loại chiến tích này xem ra có thể bảo hộ bọn họ chu toàn, hiện tại xem ra tất cả là giả.
Nếu như sớm biết như vậy đi theo phía sau hắn cũng có tỷ lệ tử vong cao như vậy, khẳng định không có ai nguyện ý đi qua.
- Ân, không đúng, hai vị thiếu gia kia mang theo Dong Nhàn, tại sao không nhìn thấy?
- Không chỉ không nhìn thấy, hơn nữa không thấy thi thể của hai vị thiếu gia kia.
- Chẳng phải như vậy nói rõ bọn họ còn chưa có chết, vẫn tiếp tục xông cửa?
- Không có thi thể, nhất định là không chết, ba người không đạt tới Hoàng cảnh, tại sao có thể kiên trì lâu như thế?
Trong đám người không biết ai kêu lên, tất cả mọi người lúc này sững sờ.
Bọn họ xem ra Dong Nhàn tổ đội với hai tên thiếu gia tiến vào trong tháp có lẽ không qua bao lâu sẽ bị chém giết, thi thể xuất hiện ở nơi này, nhưng mà... TẠi sao tới bây giờ còn không có thi thể?
Chẳng lẽ bọn họ còn chưa chết?
Điều đó không có khả năng a!
Nhiều cường giả Hoàng cảnh còn không kiên trì nổi và biến thành thi thể, tại sao ba người chưa tới Hoàng cảnh còn có thể xông tháp?
- Mau nhìn, tầng thứ tư tháp sáng!
Mọi người đang kỳ quái liền có người hô lớn.
Kiếm linh tháp tầng thứ tư sáng, đại biểu có người leo lên tầng này.
- Thật... Chẳng lẽ là Bùi Dương thiếu gia? Hắn lại xông lên tầng thứ tư?
- Nhất định là, trừ hắn, ta thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể đi tới tầng này?
- Thật nhanh, tầng thứ năm cũng sáng, xem ra nhất định là Bùi Dương thiếu gia!
- Lúc trước hắn xông qua tầng thứ tư, biết rõ tầng thứ tư khảo hạch là cái gì, sớm có chuẩn bị cho nên tốc độ mới nhanh như thế.
- Năm trước xông tới tầng thứ năm, trải qua một năm ma luyện khẳng định càng thêm lợi hại, cũng không biết lần này có thể xông tới tầng thứ mấy...
- Ta cảm thấy ít nhất là tầng thứ sáu...
Nhìn thấy kiếm linh tháp tầng thứ tư sáng, tất cả mọi người đều chú ý tới nơi đó.
Nhanh chóng vượt qua tầng thứ năm như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng là Bùi Dương thiếu gia làm được, cũng chỉ có hắn mới có thiên phú lợi hại như thế.
Tầng thứ sáu!
Tầng thứ bảy!
Tầng thứ tám!
Mỗi cách nửa canh giờ lại có hào quang sáng lên, không đến hai canh giờ đã sáng tới tầng thứ tám.
- Lợi hại...