Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi đi tế đàn chờ ta, ta đi lấy hoàng quan!

Hoang Lăng gật đầu, thả người bay lên biến mất trong bóng đêm.

Nhiếp Vân lặng lẽ rời khỏi nơi ẩn thân, đi theo sau Đồ Tân.

Chỉ chốc lát đã đi tới một đình viện ẩn kín tận sâu trong hoàng cung.

Bên trong đình viện có một đài cao ngoài trời, mặt trên dùng bảo thạch khắc quỹ tích vận hành của thiên thể, dùng ánh trăng phản xạ ánh sáng, từ xa nhìn lại như tinh tú rơi xuống, trải dài dưới đất.

- Cửu Thiên Tinh Thần Na Di đại trận?

- Trận pháp này tiến hành truyền tống cự ly xa, người được truyền tống có tu vi càng cao thì sử dụng năng lượng càng lớn, từ Phù Thiên đại lục tới nơi này cho dù với thực lực như Đồ Tân chỉ sợ phải dùng trên trăm khối thượng phẩm linh thạch mới có thể truyền qua, thủ bút thật lớn!

Nhìn thấy trận pháp trên đài cao, trong lòng Nhiếp Vân cảm khái.

Kiếp trước Nhiếp Vân dùng truyền tống trận cũng không giống trận này, có hạn chế cấp bậc, cao nhất chỉ là cường giả chí tôn trung kỳ.

- Tốt lắm, bắt đầu đi!

Hoang Lăng bay tới, trong tay cầm một kim sắc hoàng quan, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh trăng.

- Hoàng quan này…hoàng quan này…

Vừa nhìn thấy hoàng quan, ánh mắt Nhiếp Vân đột nhiên trợn tròn, bởi vì pháp quyết vô danh trong thân thể hắn lại nhẹ nhàng…lay động.

Vô Danh pháp quyết chỉ khi gặp được chân khí đặc thù mới vận chuyển, bây giờ gặp được hoàng quan liền động, đã nói rõ bên trong hoàng quan khẳng định ẩn chứa cỗ chân khí đặc thù kia!

Nếu có thể đoạt lấy hoàng quan, cắn nuốt chân khí đặc thù bên trong, hoàn toàn giúp gia tăng khí hải, mở đan điền!

Nhưng Nhiếp Vân biết nơi này là hoàng cung, muốn trắng trợn đoạt lấy hoàng quan chỉ là nằm mộng!

Thực lực Hoang Lăng không kém hắn bao nhiêu, hơn nữa bí cảnh lão tổ vẫn chưa xuất hiện, nếu không cẩn thận chết như thế nào cũng không biết.

- Bắt đầu!

Hai người trên đài cao vẫn chưa phát hiện được Nhiếp Vân, đem hoàng quan cùng pháp trượng đặt giữa tế đàn, khảm trên trăm khối hạ phẩm linh thạch vào trận pháp.



Tuy hạ phẩm linh thạch còn chưa đủ khả năng truyền tống người đi qua, nhưng truyền tin tức vẫn phi thường đơn giản.

- Hoa đại nhân, thuộc hạ Đồ Tân xin hội báo…

Đồ Tân cầm một ngọc bài trong tay, miệng lẩm bẩm,hình như đem toàn bộ lời nói truyền vào trong ngọc bài, sau khi nói xong bàn tay nhẹ nhàng siết lại, một đạo quang mang hiện lên, trận pháp vận chuyển đã đem tin tức trong ngọc bài thông qua truyền tống trận truyền ra ngoài.

Ông!

Chỉ chốc lát trận pháp sáng ngời, Đồ Tân cầm ngọc bài vừa nhìn xem, trên mặt lộ ra diễn cảm ngưng trọng.

- Hoa đại nhân trách mắng chúng ta làm việc bất lợi, nói không vội đối phó Nhiếp Vân, vẫn nên bắt giữ Nhiếp Đồng cùng Nhiếp Tiếu Thiên trước đã, nghĩ biện pháp lấy được Thiên Cơ kiếm rồi nói sau, Thiên Cơ kiếm liên lụy tới việc tăng lên địa vị của hắn trong tông môn, nếu hoàn thành, hắn sẽ cách không truyền lại năng lượng giúp ngươi thăng cấp tới bí cảnh, vĩnh cửu giải trừ nỗi khổ nghĩ phệ trong cơ thể ngươi!

- Cách không truyền lại năng lượng giúp ta thăng cấp tới bí cảnh?

Sắc mặt Hoang Lăng trướng hồng.

Bởi vì linh khí cho nên Khí Hải đại lục rất khó thăng cấp, tu vi của Hoang Lăng vẫn không dám trùng kích cao hơn, chỉ sợ không thể trùng kích thành công lại trực tiếp khiến bản thân tử vong.

Đối phương nhận lời giúp hắn thăng cấp, tuyệt đối là lời hứa cực kỳ hấp dẫn, chỉ cần đạt tới bí cảnh, vô luận tuổi thọ hay thực lực đều bay cao, sẽ trở thành nhân thượng nhân!

- Khoan hãy cao hứng quá sớm, Nhiếp Đồng là đệ đệ của Nhiếp Vân, Nhiếp Tiếu Thiên là cha của hắn. Lần trước để bọn hắn chạy trốn, hiện tại không biết ẩn núp nơi nào, một khi bắt giữ bị Nhiếp Vân hay biết, hắn cầu sư phụ hắn ra tay, chúng ta chẳng những gà bay trứng vỡ, làm không tốt sẽ bị giết chết!

Đồ Tân hừ lạnh.

- Phải đó, Hoa đại nhân cũng nói mình không phải đối thủ của Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông!

Nghe tiếng hừ lạnh, Hoang Lăng chợt tỉnh táo:

- Nhưng loại cao thủ như vậy hẳn sẽ khinh thường ra tay với chúng ta đi?

- Ai biết được, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng!

Đồ Tân nói.

- Căn cứ theo phỏng đoán của ta, đám người Nhiếp Đồng ngày mai sẽ đánh lén đại tướng quân Mạnh Liêu, tới lúc đó bày ra thiên la địa võng, nhất định bắt được bọn hắn. Chỉ là làm sao giấu diếm được Nhiếp Vân…



Hoang Lăng cau mày.

- Việc này đơn giản, không phải ngươi nói ngày mai mang theo quốc chủ bảy đại đế quốc dùng Tử Hoa Ngọc Ấn tìm kiếm hai khối ngọc ấn còn lại sao? Một khi đã như vậy, hoàn toàn có thể đi Quang Minh sơn tiến hành, Quang Minh sơn cách đế đô vài trăm dặm, dù năng lực cảm ứng của Nhiếp Vân cường đại bao nhiêu, khẳng định không phát hiện được cuộc chiến đấu trong thành, chỉ cần bắt được đám người Nhiếp Đồng, sau đó lập tức thông qua truyền tống trận giao cho Hoa đại nhân. Đến chết không có đối chứng, ta không tin đường đường một Vô Thượng trưởng lão của một đại tông môn dưới tình huống không chứng cớ sẽ giết chúng ta!

Đồ Tân hừ lạnh âm hiểm nói.

- Không sai, đó là một ý kiến hay, ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ, ngày mai ta sẽ phái người tìm ngươi, tới lúc đó ngươi đi phủ đệ của Mạnh Liêu ôm cây đợi thỏ!

Hoang Lăng ha ha cười, tâm tư lay động:

- Đúng rồi, chỉ như vậy ta cảm thấy còn chưa đủ ổn thỏa, lúc ban ngày ta nhìn thấy con tiện nhân kia, nàng chẳng những dám trở về, còn đi chung với tiểu tử Nhiếp Vân, một khi đã như vậy ta sẽ đưa cho bọn hắn một phần đại lễ, làm cho bọn hắn không thể ngủ yên. Ha ha!

- Ân, ngươi an bài kỹ lưỡng, ngàn vạn lần đừng làm cho Nhiếp Vân nhìn ra sơ hở, tiểu tử này rất nhiều thủ đoạn, không thể xem thường!

Đồ Tân gật gật đầu.

Đồ Tân là người Phù Thiên đại lục, tuy thực lực địa vị không bằng Hoang Lăng, nhưng giọng nói cũng không bao nhiêu khách khí.

- Yên tâm đi, ta chỉ là tìm người thông tri Kiền Khánh tông, báo họ biết phản đồ năm đó đã trở lại, làm cho bọn hắn đấu nhau một sống một chết, tới lúc đó ta còn có thể giả vờ đi ra làm người tốt, một công đôi việc!

Ánh mắt Hoang Lăng lóe ra.

- Được, chính ngươi xem đi, ta đi về trước!


Đồ Tân gật gật đầu, cầm pháp trượng rời đi.


- Ta cũng nên trở về chuẩn bị một chút!


Hoang Lăng cầm lấy hoàng quan, xoay người rời khỏi.


- Hai người này…may mắn hôm nay ta đã cùng tới đây, bằng không thật sẽ mắc mưu!


Nhiếp Vân vung tay, hai đạo truy tung khí dính lên người Hoang Lăng cùng hoàng


quan, sau đó rời khỏi chỗ ẩn thân.


Nếu hôm nay không trùng hợp theo dõi nghe được âm mưu của bọn hắn, có lẽ hắn sẽ bị mắc mưu,mà bây giờ không cần sợ hãi, thậm chí có thể tương kế tựu kế, lập ra uy nghiêm bất hủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK