Hoang Lăng sợ vị tiểu tổ tông này bão nổi, vội vàng giải thích.
- Nhìn ra thực lực thấp, đây là thiên phú thiên nhãn? Nói giỡn sao, thực lực mấy người này ta nhắm mắt cũng có thể nhìn ra, nếu đây là thiên phú thiên nhãn, ta chẳng phải còn lợi hại hơn. Cần tên phế vật này có ích lợi gì!
Nhiếp Vân hừ nói.
Thân phận bây giờ của hắn là “cường giả bí cảnh”, đương nhiên phải có khí tràng của bí cảnh. Nếu giống như người thường, Hoang Lăng là người đầu tiên hoài nghi.
- Ngươi cần chứng minh như thế nào?
Mặc Vô Đạo đè nén cơn giận, cũng biết không thể phát tác với thiếu niên trước mắt, lạnh lùng hỏi.
- Rất đơn giản, phóng thích thiên nhãn khí của ngươi, để cho ta cảm thụ một chút, nếu là thật sự, ta tự nhiên không nói gì nữa, nếu là giả, ha ha…ta không để ý cho ngươi cái tát!
Nói tới đây Nhiếp Vân đặc biệt nhìn lướt qua Hoang Lăng.
Khuôn mặt Hoang Lăng lúc đỏ lúc trắng, mặc dù biết rõ thiếu niên đang cười nhạo hắn nhưng một câu cũng không nói nên lời.
- Cho ngươi cảm thụ thiên nhãn khí? Được, cho ngươi cảm thụ một chút cũng không có gì!
Mặc Vô Đạo hừ một tiếng, đầu ngón tay bắn ra, một cỗ chân khí đặc thù từ trong lòng bàn tay tán phát.
Trong nhận thức của người bình thường, không có thiên phú như thế dù cảm giác một chút cũng không sao cả, giống như học ngoại ngữ, chẳng lẽ nghe người ta nói thì có thể sử dụng sao?
- Ân!
Nhìn thấy cỗ chân khí đặc thù, Nhiếp Vân khẽ cười, nói nhiều như vậy mục đích là vì cảm giác thiên nhãn khí, lúc này vung tay chộp tới bắt vào trong tay, tinh thần vừa chuyển liền cảm giác một lần.
Tuy rằng hiện tại không có đan điền dư thừa sử dụng, nhưng chỉ cần có pháp quyết Vô Danh, sau này nhất định có thể diễn sinh ra thiên phú đặc thù này.
- Như vậy Nhiếp Vân bệ hạ hẳn không còn nghi ngờ gì nữa chứ?
Hoang Lăng nhìn thấy Nhiếp Vân bắt lấy thiên nhãn khí cũng không tiếp tục lên tiếng, chỉ sợ hắn lại nói ra lời gì, vội vàng nói:
- Nếu mọi người không còn ý kiến, ta sẽ nói chuyện xuất phát, lần này đi Tử Hoa động phủ tính thời gian qua lại cũng khoảng một tháng, cũng có thể có đi không về, cho mọi người một ngày thời gian, tối nay chư vị nghĩ kỹ rốt cục có đi hay không, nếu đi thì tự chuẩn bị tốt vật phẩm, sáng sớm mai tập hợp nơi này!
- Cáo từ!
Nghe xong Hoang Lăng xác định ngày xuất phát, mọi người đều tự tán đi.
Nhiếp Vân đã đạt tới mục đích, cũng không muốn dây dưa, mang theo Nhiếp Đồng quay về chỗ ở.
- Chi nha!
Mọi người vừa rời khỏi đại điện, một cánh cửa liền mở ra, một lão nhân đi nhanh ra ngoài.
- Mặc Vô Đạo, vừa rồi ngươi nhìn kỹ, Nhiếp Vân là chí tôn hay là bí cảnh?
Đi ra đại điện, lão nhân trực tiếp ngồi lên chủ vị, Hoang Lăng chỉ có thể đứng một bên, lão nhân này chính là Hoang Trần lão tổ.
- Việc này…dựa theo sự quan sát của ta, hẳn chỉ là chí tôn, nhưng linh hồn lực của hắn rất mạnh, hơn xa ta, cho nên…ta cũng không cách nào xác định hắn là chí tôn hay bí cảnh!
Mặc Vô Đạo vội vàng đứng lên, thái độ cung kính.
- Ngươi cũng nhìn không ra?
Hoang Trần cau mày.
Lần trước giao thủ với Nhiếp Vân, thực lực đối phương rất cường đại, nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng, có gì đó không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời, bởi vậy mấy ngày nay âm thầm quan sát, nhưng nhìn thế nào thiếu niên kia cũng chỉ là chí tôn, không phải bí cảnh!
Nhưng người hầu của hắn lại là bí cảnh!
Dù sao bí cảnh cùng chí tôn hấp thu linh khí khác nhau, dù giả tạo cũng không thể nào giả tạo cả tháng đi?
- Lão tổ, mặc kệ Nhiếp Vân có phải bí cảnh hay không, nhưng hắn có thực lực đối kháng bí cảnh, lần này đi Tử Hoa động phủ, nếu đạt được ưu đãi hắn đột nhiên ra tay…
Hoang Lăng do dự nói.
- Việc này ngươi yên tâm, các ngươi đi rồi ta sẽ lặng lẽ theo sau, dù hắn có thực lực đối kháng bí cảnh cũng không có gì, lần này ta sẽ tìm người giúp đỡ, tới lúc đó để Mặc Vô Đạo lựa chọn địa phương khắp bốn phía đều có Địa Ngục hàn lưu, đánh không chết hắn, lại dùng hoàn cảnh giết hắn, còn không đơn giản sao?
Hoang Trần cười lạnh, hiện lên sát ý.
- Nếu lão tổ sớm có tính toán, ta an tâm!
Hoang Lăng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt tràn ngập sát khí.
Hai người này hận Nhiếp Vân hận tới tận xương, nếu không phải kiêng kỵ sư phụ Nhiếp Vân cùng kiêng kỵ thực lực của hắn, chỉ sợ đã sớm xuất thủ.
- Ha ha, bốn phía đều là Địa Ngục hàn lưu, nhìn không thấy, tìm không gặp, nếu không cẩn thận liền lâm vào vực sâu vạn trượng, còn bị cường giả bí cảnh vây công, vậy hắn khẳng định phải chết không nghi ngờ!
Mặc Vô Đạo oán hận nói.
…
- Ở vòng ngoài Tử Hoa động phủ đã có bảo vật làm cho chí tôn thăng cấp bí cảnh, mà trong nội điện bảo vật càng nhiều, nói không chuẩn còn có tác dụng thật lớn với bí cảnh, một khi mở ra, chỉ sợ chí tôn đi vào cũng vô ích, cường giả bí cảnh trong Khí Hải đại lục khẳng định cũng sẽ theo đuôi tiến vào!
Trở lại nơi ở, Nhiếp Vân đem chuyện hôm nay cẩn thận cân nhắc.
- Khí Hải đại lục có ba bí cảnh, mình đã gặp hai người, đều là linh hồn nửa bước linh cấp, mình không đủ trung phẩm linh thạch duy trì cổ thi của Yêu Thánh, căn bản không phải đối thủ! Nếu bọn hắn liên hợp đối phó mình, chỉ còn con đường chết! Con đường sống duy nhất là mở đủ đan điền, có được thiên phú thiên nhãn, chỉ cần như thế đi vào Tử Hoa động phủ chẳng khác gì như cá gặp nước, âm mưu tính kế thế nào cũng vô dụng!
- Nghĩ nhiều cũng vô dụng, chờ đêm khuya nói sau!
Nhiếp Vân khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tu luyện.
Không biết qua bao lâu thời gian, hắn chợt mở mắt.
- Đã tới giờ, đi qua!
Sưu!
Nhiếp Vân lại lẻn vào hoàng cung.
- Giả tạo thành Hoang Trần, như vậy tương đối an toàn!
Trong lòng vừa động, bộ dáng của Nhiếp Vân liền thay đổi, chỉ nháy mắt đã biến thành Hoang Trần.
- Đi!
Nhiếp Vân phát hiện không còn sơ hở, đem linh hồn đại viên mãn bao phủ toàn thân, lặng lẽ đi theo hướng cảm ứng được hoàng quan.
Hoàng quan đã bị dính truy tung khí, cho dù cách xa ngàn vạn dặm vẫn có thể tìm được, đừng nói chỉ là một cung điện, căn bản không tính là khoảng cách.
Trong hoàng cung, các loại trận pháp rậm rạp, đổi lại là người không hiểu biết một khi chạm vào sẽ khiến nguyên khí cường đại dao động, muốn đi cũng khó khăn!
- Cả hoàng cung lại hiện ra xu thế Ngũ Hào Quỷ Tài, đây là phương pháp bày trận của Yêu tộc, kỳ quái!