Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn quay đầu nhìn về phía Quý Linh, muốn nói gì đó, đột nhiên trong lòng khẽ động một cái, lửa giận trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười âm hiểm.

- Quý Linh, hai tên thiên tài này của ngươi nhìn không tệ a. Như vậy đi, nếu như bọn họ thông qua khảo hạch, nhiều nhất ngươi cũng chỉ có được một ít phong thưởng, chỉ cần ngươi đem hai người này đưa cho ta, ta sẽ cho ngươi cái giá gấp đôi!

- Đưa cho ngươi?

Quý Linh không nghĩ tới đối phương lại còn nói ra những lời này, đôi mi thanh tú không nhịn được mà nhíu một cái.

Thiên tài mà bọn họ tìm được cũng có thể tặng cho nhau. Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, bất quá muốn người khác đưa. Hơn nữa còn nói hoành tráng như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

- Không sai, khảo hạch ai cũng không nói chính xác được nha. Vạn nhất bọn họ không thông qua, cái gì ngươi cũng không cầm được. Lại còn uổng công đắc tội với ta! So với như vậy còn không bằng đem hai người này cho ta, có thể lập tức thu được chỗ tốt. Mà chúng ta cũng hóa giải ân oán. Sao lại không làm cơ chứ?

Sâm Tùng nói.

- Quả thực đủ vô sỉ a.

Mọi người chung quanh nghe những lời này vào trong tai, cả đám không khỏi khịt mũi coi thường, không thể không nói vị Sâm Tùng này quả thực đúng là đủ vô sỉ, ngay cả lời như vậy cũng có thể nói ra được.

Trước đó một mực muốn gây khó dễ cho thiên tài nhà người ta. Bây giờ thấy người ta lợi hại, lập tức lại định dùng tiền mua, làm người tại sao lại có thể vô sỉ như vậy được chứ?

Bất quá, chuyện này cũng không có quan hệ gì tới bọn họ, mà bọn họ cũng không dám nói gì nhiều. Cả đám chỉ xem náo nhiệt, nhìn xem Quý Linh lựa chọn như thế nào.

Dĩ nhiên. Cũng có một ít người cảm thấy lần mua bán này cũng không tồi.

Bất kể nói như thế nào, Sâm Tùng này cũng là thuộc hạ của Đại thống lĩnh, đắc tội với hắn sẽ tự gây chướng ngại cho bản thân. Sau này cuộc sống ở trong Bích Hải Huyền Thiên chắc chắn cũng sẽ không tốt.

Đồng ý với cuộc mua bán này, ân oán tiêu hết, lại còn có thể thu được một phần chỗ tốt, tuyệt đối là làm ăn có lợi.

- Xấu hổ quá, hai người kia ta sẽ không đưa cho ngươi, cũng không thể nào đưa cho ngươi được!



Quý Linh lắc đầu cự tuyệt:

- Cho dù cái giá có cao hơn nữa thì ta cũng sẽ không đồng ý!

- Ngươi. . .

Sắc mặt Sâm Tùng lần nữa trở nên âm trầm, vốn hắn cho là mình khuyên giải như vậy đối phương sẽ lạc đường mà biết quay lại, thuận lợi đồng ý. Thế nhưng không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp cự tuyệt, mặt mũi hắn lần nữa vặn vẹo, quay người lại, sau đó đi tới bên cạnh Tĩnh Tâm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái trên bả vai của nàng, nói:

- Đã như vậy, ngươi nên chiếu cố thiên tài của ngươi cho tốt. Nếu như không thông qua khảo hạch, như vậy cũng đừng có khóc lóc cầu ta!

- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!

Tĩnh Tâm nhướng mày.

- Ngươi. . .

Sâm Tùng cắn răng, tinh thần khẽ động một cái, một cỗ lực lượng dọc theo bả vai của Tĩnh Tâm lặng lẽ không một tiếng động tiến vào trong cơ thể của nàng.

Cảm nhận được cỗ lực lượng này, đôi mi thanh tú của Tĩnh Tâm nhướng lên, bất quá trong nháy mắt nàng đã cười nhạt, bả vai nhoáng một cái đã tránh thoát được tay của hắn.

- Hắc hắc! Tiểu tử, ngươi cũng phải chú ý một chút. Khảo hạch không có dễ dàng thông qua như vậy a, ngàn vạn lần phải cẩn thận đó.

Thấy lực lượng của mình thuận lợi tiến vào trong cơ thể Tĩnh Tâm, vẻ mặt tức giận của Sâm Tùng biến mất, miệng nở một nụ cười âm hiểm, bước mấy bước đi tới bên cạnh Nhiếp Vân.

Lúc này Nhiếp Vân đã từ trên tỷ thí đài đi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua chỗ hắn.

Ngón tay nhẹ nhàng run lên, mượn ống tay áo che giấu, Sâm Tùng lại một lần nữa đem một cỗ lực lượng đánh vào trong cơ thể Nhiếp Vân.



Sauk hi làm xong những chuyện này, lúc này hắn mới mang theo hai vị thiên tài kia xoay người rời đi. Trước khi đi hắn còn nhìn Quý Linh một cái, miệng liên tục cười lạnh.

- Người này, không chết sẽ không chịu nổi hay sao a.

Thấy người này mang theo vẻ mặt tràn ngập cao hứng rời đi, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.

Mới vừa rồi người này cố ý đụng vào bọn họ là bởi vì muốn dùng thủ pháp đê hèn, khiến cho trong lúc khảo hạch bọn họ không thể chuyên tâm, như vậy sẽ bị chết ở trong đó.

Không thông qua khảo hạch mà chết, chuyện này cũng không trách được lên trên đầu của hắn, lại có thể đạp hỏng tiền đồ của Quý Linh, sau này cũng dễ báo thù hơn.

Có thể nói chiêu này của hắn ác độc vô cùng, nếu như hai người Nhiếp Vân quả thực là thiên tài bình thường. Như vậy lần này tất sẽ bị trúng chiêu, đến lúc đó ở trong khảo hạch tất sẽ chịu ảnh hưởng, hoàn toàn tử vong.

Cứ như vậy, thiên tài mà Quý Linh tìm tới không có một người thông qua khảo hạch, cũng không có tưởng thưởng và địa vị tương ứng. Khi đó không phải là người mà hắn muốn thu thập thế nào thì có thể thu thập thế đó hay sao?

Ý tưởng tuy tốt, đáng tiếc. . . Hắn ta đã quá khinh thường thủ đoạn của hai người Tĩnh Tâm và Nhiếp Vân!


Hắn ta tự nhận mình làm rất khá, Nhiếp Vân và Tĩnh Tâm đều không phát hiện ra được. Trên thực tế hắn lại hoàn toàn không biết, hành động của hắn đã hoàn toàn chọc giận Tĩnh Tâm. Chẳng những Tĩnh Tâm đã hóa giải thủ đoạn của hắn mà còn lặng lẽ đem một đạo lực lượng lợi hại hơn rót vào bên trong cơ thể hắn.


Cỗ lực lượng này tạm thời sẽ không bùng nổ, bất quá đại khái chừng một giờ, nó sẽ bốc cháy từ trong cơ thể của ngươi này, trong nháy mắt sẽ thiêu đốt hắn thành tro bụi.


Một tên bán bộ Chúa Tể mà thôi, đừng nói chẳng qua chỉ có thực lực Bách Cường bảng, coi như là cấp bậc Chúa Tể. Một khi Tĩnh Tâm muốn động thủ thì cũng sẽ khiến cho hắn chết một cách thần không biết quỷ không hay, ngay cả cường giả Phong vương cũng khó có thể phát hiện ra được.


Buồn cười người này sắp phải chết mà chính bản thân lại còn không biết, đắc ý không thôi, cho là hai người Nhiếp Vân sẽ gặp phải xui xẻo, quả thật là dốt nát!


Bất quá, đối với loại người như vậy hắn cũng không có một chút đồng tình nào. Nếu như không phải thực lực của bọn hắn mạnh, như vậy đã sớm để cho đối phương giết chết rồi. Đối với người muốn giết mình, không có đập chết hắn tại chỗ đã coi như là rất có mặt mũi rồi.


- Quý Linh đại nhân, mời!


Sâm Tùng làm ra động tác rất nhẹ, chuyện này ngoại trừ Tĩnh Tâm và Nhiếp Vân ra. Không người nào có thể phát hiện ra được. Những người khác thấy Sâm Tùng cũng phải thua thiệt trước mặt Quý Linh cho nên cũng không dám nói thêm cái gì. Cả đám rối rít tránh ra, đám người Nhiếp Vân rất nhanh đã đi tới trước mặt cái lồng khi của khu khảo hạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK