- Trung tam trọng? Yên tâm đi!
Nhiếp Vân không che lấp, lực lượng bộc phát dữ dội, không gian chung quanh nổ vang một hồi.
Cảm nhận được khí tức này, không riêng gã sai vặt giật mình, ngay cả mọi người chung quanh cũng ngưng trọng..
Nửa bước chúa tể đại tam trọng, mặc dù ở chỗ này cũng là đối tượng không ai dám trêu chọc.
- Mời, mời...
Cũng không dám nhiều lời, gã sai vặt vội vàng dẫn đường phía trước, đoạn đường này đi rất nhanh.
Vị trí tam giới giao lưu hội cũng không xa, khoảng cách mấy trăm bước chân là tới.
Vừa vào cửa đã thấy cung điện to lớn, có một loạt bàn đá dài và nhiều cường giả.
- Mặc Cử đại nhân, vị đại nhân này nghe được tam giới giao lưu hội muốn tới tham gia!
Gã sai vặt tiến về phía trước một bước, hắn đi tới trước mặt một trung niên, cẩn thận nói ra, nhìn bộ dạng của người này có lẽ chính là người có địa vị nhất định trong giao lưu hội.
- Hắn?
Trung niên nhân đưa mắt nhìn Nhiếp Vân, trong mắt mang theo khinh thị biến thành ngưng trọng.
- Mời vào!
Thực lực Nhiếp Vân không bị che lấp, bằng vào nhãn lực của hắn lập tức nhận ra cho nên không ngăn cản.
- Đa tạ!
Thấy bớt phiền toái, Nhiếp Vân nhấc chân đi vào, hắn đi tới trước bàn dài, tìm vị trí trống ngồi xuống.
Cường giả nơi đây đều là cường giả nửa bước chúa tể trung tam trọng trở lên, thực lực đại tam trọng như hắn không nhiều, chỉ có mấy người, giao lưu hội còn chưa chính thức bắt đầu, lúc này đã có không ít người bí mật thảo luận với nhau, bọn họ cầm bảo vật của mình ra, hơn nữa tìm kiếm bảo vật muốn đạt được.
- Vị đại nhân này xưng hô như thế nào? Không biết muốn dùng bảo vật gì trao đổi? Ta có một cây Địa Liên Hoa, có thể giải bách độc, có trợ giúp tu luyện kịch độc đại đạo, không biết có hứng thú hay không?
Thấy hắn ngồi xuống, một trung niên nhân đi tới, vẻ mặt cười tủm tỉm.
- Địa Liên Hoa? Không có hứng thú!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Kịch độc đan điền đã sớm đạt tới hình thái thứ năm, càng có kịch độc lợi hại, dù cho có thuốc giải độc với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa.
- Không có hứng thú không sao, ngươi có bảo vật gì? Không ngại lấy ra nhìn xem, đồ vật ta có hứng thú sẽ trao đổi, cũng có thể tìm người khác trao đổi, ta giới thiệu giúp ngươi...
Trung niên nhân nói tiếp.
Xem ra đây là mục đích chân chính của gia hỏa này là muốn xem Nhiếp Vân có thứ gì tốt.
- Ta có không ít bảo vật nhưng ta sợ ngươi không có đồ vật trao đổi.
Đoán ra ý đồ của đối phương,, Nhiếp Vân cũng không tức giận, cười nhạt một tiếng.
- Ta không trao đổi nổi, người khác nhất định có thể đủ trao đổi, bằng hữu, không biết là bảo bối gì có thể để ta mở rộng tầm mắt không?
Đôi mắt trung niên lóe sáng, hắn đổi từ đại nhân lúc trước sang bằng hữu.
- Thứ này có tính là bảo bối hay không?
Nhiếp Vân điểm ngón tay một cái, một viên đá to như nắm tay lơ lửng trước mặt.
- Hỗn Độn... Vương Thạch? Ngươi muốn dùng thứ này trao đổi.
Nhìn rõ bộ dạng viên đá, trung niên nhân đã giật mình, vội vàng nuốt vài ngụm nước miếng, tròng mắt sắp rơi xuống đất.
Hỗn Độn Vương Thạch, nó liên lụy đến cường giả phong vương nhận lời, mỗi một viên vô cùng trân quý, lấy ra trao đổi, rất không có khả năng ah.
- Đương nhiên! Ngươi xem mình có đồ gì giá trị như vậy không?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
Đối với hắn mà nói cũng không cần cường giả phong vương hứa hẹn, có thể không gặp cường giả phong vương là tốt nhất, cho nên Hỗn Độn Vương Thạch trừ thuộc tính linh hồn có tác dụng với hắn ra, những thứ khác không có tác dụng.
Ban đầu ở trong mai rùa Cực Thiên Vương hắn đạt được không ít vương thạch, trong đó trừ linh hồn còn có một bộ phận, hắn tiện tay xuất ra vương thạch hỏa thuộc tính biến thành mặt trời lúc trước.
Tác dụng của vương thạch này rất nhỏ, hắn giữ lại cũng lãng phí, còn không bằng lấy ra trao đổi.
- Ngươi... Ngươi cần gì, chỉ cần ta có thể tìm được nhất định sẽ không tiếc!
Trung niên nhân vội hỏi, trong mắt tràn ngập lửa nóng, đồng thời thân thể của hắn ngăn cản tầm mắt của người khác, sợ thứ tốt bị kẻ khác vừa ý cướp đi!
- Ha ha, không cần phiền toái như vậy, ta đã hạ cấm chế, trừ ngươi những người khác không nhìn thấy
Thấy động tác của hắn, Nhiếp Vân làm sao không biết tính toán nhỏ nhặt của hắn chứ cho nên cười cười.
Vừa rồi khi mang Hỗn Độn Vương Thạch ra, hắn đã dùng linh hồn phong tỏa không gian chung quanh, trừ người trước mắt thì không ai nhìn thấy, nếu không đã sớm tạo thành oanh động, sao có thể để hắn nhẹ nhõm đạt trước chứ?
- Người khác không nhìn thấy?
Trung niên nhân nhìn chung quanh một vòng, thấy những người khác không chú ý nơi này, bọn họ vẫn giao dịch với nhau, trong nội tâm của hắn càng hoảng sợ.
- Ngươi là cường giả chúa tể?
Khó trách hắn nghĩ như vậy, Hỗn Độn Vương Thạch, bình thường cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng cầm trong tay cũng khó phong bế khí tức tiết ra ngoài, càng đừng nói người chung quanh không nhìn thấy.
Hơn nữa còn có vài cường giả đại tam trọng nơi đây không phát hiện, không phải thủ đoạn cường giả chúa tể thì là cái gì?
- Ta không phải cường giả chúa tể, ta chỉ có biện pháp làm khí tức Hỗn Độn Vương Thạch không tiết ra ngoài mà thôi.
Nhiếp Vân tùy ý khoát tay, hắn cau mày nói:
- Ta cần đại thế giới ngoài tam cấp, ai ra đại thế giới nhiều, ta nguyện ý trao đổi Hỗn Độn Vương Thạch với ai!
Lúc đến Nhiếp Vân từng hỏi Cổ Ung kỹ càng, biết rõ tiểu thế giới cũng chia đẳng cấp, theo thứ tự là chín cấp!
Cấp một mạnh nhất, cấp chín yếu nhất, tiểu thế giới như thiên địa lục đạo gọi là cửu cấp thế giới, thế giới Cửu Thiên xếp trên là bát cấp, Đại Hiên Hỗn Độn Vực là thất cấp!
Về phần Tà Nguyệt Chí Tôn Vực đã vượt qua cấp một, là thế giới vương cấp!
Nạp vật thế giới của Nhiếp Vân trải qua khuếch trương đã có được tiêu chuẩn thất cấp, nó tương tự như Đại Hiên Hỗn Độn Vực, muốn tiếp tục đột phá chỉ có thể dung hợp càng nhiều thế giớ hơn.
- Đại thế giới? Ngươi muốn thế giới?
Trung niên nhân nháy mắt, vẻ mặt kỳ quái.
Hỗn độn thế giới sinh tồn trong hỗn độn hải dương, tối đa dùng để luyện chế binh khí, mặt khác không có tác dụng quá lớn, không ngờ có người muốn cho nên hắn kỳ quái.
- Không sai, nếu như ngươi có một trăm cái thế giới tam cấp, hoặc một thế giới cấp một, ta trực tiếp giao cái Hỗn Độn Vương Thạch cho ngươi.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.