- Điện hạ... Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nhìn hắn ở trong phủ đệ ba ngày mà thờ ơ không dám làm gì hay sao?
Nhiếp Vân vừa mới rời khỏi vương phủ thì đã có một hộ vệ đi tới trước mặt Đa Ba vương tử, trong mắt tràn ngập vẻ nghẹn khuất.
Mục đích của Nhiếp Vân rất là trần trụi, người có ngốc đến mấy thì cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Vương tử đem một phủ đệ của mình cho đối phương dùng. Như vậy chẳng lẽ thực sự không thể giết chết đối phương mà còn phải bảo vệ đối phương hay sao?
- Ba ngày sau bệ hạ sẽ trở lại, một khi nhận ra hắn ta chính là vị hoàng tử kia... Tất cả cố gắng trước kia của Vương tử đều sẽ trở thành uổng phí.
Lại có một tên thủ hạ nói.
Bọn họ cũng đều biết Nhiếp Vân chính là hoàng tử chân chính. Sở dĩ không có công khai là bởi vì Phổ Thiên Đại Đế cũng không biết mà thôi.
Một khi Đại Đế nhận ra, như vậy nếu còn muốn hạ sát thủ với đối phương sẽ không còn có khả năng nữa.
Bởi vậy, thời gian còn lại cho bọn hắn đã không còn nhiều lắm, chỉ có ba ngày này mà thôi.
Vẻ mặt của Đa Ba vương tử cũng tràn ngập vẻ nghẹn khuất, hắn đã sớm chuẩn bị nhiều kế hoạch sau này. Thế nhưng kết quả đều bị đối phương quấy rầy. Chỉ là, dù sao hắn cũng là nhân trung chi long, là nhân vật kiêu hùng, một lát sau trong mắt hắn đã có hàn quang lóe lên:
- Thờ ơ? Nào có dễ dàng như vậy chứ?
Hồng Nguyên trưởng lão mà lần trước chúng ta động thủ bắt đâu rồi? Bắt đầu động thủ từ hắn đi…
- Hồng Nguyên trưởng lão đã triệt để bị chúng ta khống chế, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, chỉ là... Đây là phủ đệ của điện hạ. Nếu như đối phương gặp chuyện không may, điện hạ cũng khó tránh khỏi liên quan a.
Nghe thấy Đa Ba vương tử đã quyết định, vẻ mặt của đám hộ vệ tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Nhiếp Vân kia không ngờ lại ra chiêu này, khiến cho bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình. Nếu như thực sự động thủ, như vậy sẽ không có cái cớ gì để che dấu. Sau này tất nhiên sẽ bị người khác hoài nghi.
- Chuyện này thì đơn giản, hiện tại ta sẽ đi tới Đế Quân phủ bái phỏng Đế Quân. Khi phái ra Hồng Nguyên trưởng lão thì chúng ta sẽ không để lại một ai. Giết chết toàn bộ... Như vậy, ta cũng là người bị hại, lại có chứng cớ không ở trong phủ đệ. Khi đó cho dù có muốn tra xét thì, cũng không tra ra được a.
Đa Ba vương tử khẽ nói.
- Điện hạ anh minh!
Hai mắt của mấy tên thuộc hạ này đồng thời sáng ngời.
Vương tử đi tới Đế Quân phủ làm khách, không có mặt ở trong phủ đệ. Tất cả thuộc hạ lại bị giết chết toàn bộ. Khi đó hắn cũng là người bị hại. Nếu như thực sự gặp chuyện không may. Như vậy chỉ có thể nói là Nhiếp Vân làm liên lụy tới hắn, cũng không phải là hắn làm hại Nhiếp Vân a.
- Ngay lập tức đi xử lý cho ta, phải làm không chê vào đâu được. Người ra tay, người thủ hộ, đều phải chết, không thể để lại một ai! Cũng không thể bạo lộ dấu vết dẫn tới vương phủ!
Đa Ba vương tử lại ra lệnh thêm một câu.
- Điện hạ yên tâm đi, bên Nhữ Hạ Vương tử và Lưu Mộc vương tử đều có tử sĩ của chúng ta. Nếu như thực sự không được thì có thể vận dụng bọn hắn. Đến lúc đó, hai vị vương tử này sẽ khó lòng giãi bày, cho dù có muốn nói thì cũng không nói được rõ ràng a!
Tên thuộc hạ đứng đầu lập tức cười hắc hắc, nói.
- Không cần quá tận lực, nhất định phải sử dụng những tử sĩ này. Mà từ phủ đệ của chúng ta cũng phải phái ra một ít...
Đa Ba vương tử lại nói.
- Phủ đệ của chúng ta . . Ồ, ta đã biết rõ rồi. Điện hạ làm vậy là cố ý bố trí mê trận! Nếu như người hai Vương phủ khác ra mặt mà chúng ta lại không có phái ra người, như vậy cũng sẽ bị người ta hoài nghi giấu, đầu hở đuôi a! So với như vậy còn không bằng đều phái người ra, khiến cho người khác cho rằng... Chúng ta cũng bị hãm hại! Lợi hại, lợi hại!
Đám thuộc hạ vừa mới ban đầu còn không có hiểu rõ mọi chuyện. Thế nhưng sau khi suy tư một lát đã nghĩ thông suốt ra mọi chuyện. Cả đám hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Được rồi. Cứ làm như thế đi, Võ Huân, chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn đi bái phỏng Đế Quân, tất cả mọi chuyện còn lại, các ngươi tự mình xử lý đi!
Thấy thuộc hạ đã hiểu rõ ý tứ của mình, Đa Ba vương tử khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy rồi bước nhanh đi ra ngoài.
- Nơi này không tệ... Rất thích hợp để tu luyện a!
Đứng ở trong một cái sân rộng lớn, Nhiếp Vân nhìn quanh trái phải một vòng. Sau đó mới thoả mãn gật gật đầu.
- Đây là nơi Vương tử điện hạ ở lại khi săn bắn, tuy rằng điện hạ không thường xuyên đến đây. Thế nhưng chúng ta vẫn luôn quét dọn, đệm chăn, thức ăn. Tất cả đêu đầy đủ hết, thậm chí còn có Tụ Linh Trận sử dụng để tu luyện!
Một người bộ dáng giống như quản gia, cười cười giải thích.
Nơi này trên danh nghĩa là sản nghiệp của Đa Ba vương tử. Cho dù hắn rất ít khi tới đây thì cũng có không ít người giữ gìn, nhất là chỗ mà vương tử ở lại, hộ vệ, đầu bếp, người chăn ngựa, tất cả mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ... Toàn bộ cộng lại ít nhất cũng có mấy trăm người.
- Mang ta đi tới Tụ Linh Trận, hiện tại ta muốn bế quan tu luyện, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy ta!
Nhiếp Vân nhìn một vòng, sau đó âm thầm gật đầu nói một câu.
Khó trách mỗi người nằm mơ cũng đều muốn đạt được quyền thế, nếu như chỉ là vương tử bình thường. Như vậy chi tiêu trong phủ đệ này sợ rằng cũng không duy trì được. Mà cũng chỉ có người có được thực quyền như Đa Ba vương tử thì mới có thể duy trì được rất nhiều phủ đệ, nuôi dưỡng vô số binh sĩ.
- Đại nhân, Tụ Linh Trận ở bên kia!
Quản gia vội vàng đi trước dẫn đường cho hắn.
Hắn đã nhận được tin tức, người trước mắt này là khách quý của vương tử. Bảo hắn chiêu đãi cho tốt, cho nên hắn không dám chậm trễ một chút nào.
Tụ Linh Trận ở vị trí trung tâm của phủ đệ. Chung quanh căn phòng to lớn có đủ loại trận pháp che kín, có thể đem linh khí chung quanh hội tụ lại. Đồng thời còn làm cho linh khí càng thêm tinh thuần.
Đẩy cửa đi vào bên trong, Nhiếp Vân lại nhìn một vòng:
- Nơi này có cấm chế ngăn cách bên ngoài hay không? Trong lúc ta bế quan ghét nhất là bị người khác quấy rầy!
- Có, ta sẽ mở ra cho đại nhân!
Quản gia kia lập tức vội vàng gật đầu nói.