Trái lại bởi vì sự kiện này còn chuyên môn còn chuyên môn bảo Kiếp Ma lão nhân tới đây thông báo, tất cả mọi người cảm thấy Nguyên Dương Đế Quân hiền lành dễ gần.
- Vậy thì đa tạ các vị đại nhân khoan dung độ lượng!
Nghe được mọi người nói thế, Kiếp Ma lão nhân cười cười:
- Công tác thống kê hạ lễ đã kết thúc, Đế Quân không muốn các vị nóng lòng cho nên đã sắp xếp trình tự lễ vật mang vào hậu điện.
- Hiện tại lão nô đọc cho các vị nghe một lần, cũng có thể tỏ vẻ Đế Quân ân cần!
Trong khi nói chuyện, Kiếp Ma lão nhân lật cổ tay và cầm một tờ giấy màu vàng.
Vừa rồi Nhiếp Vân và Nhĩ Ngọc vương tử đấu võ mồm thì người ta đã thống kê cùng tổng kết thứ tự hạ lễ, đám người Diệp Tân, Thạch Mặc lúc này đều ngồi vào vị trí của mình.
- Quá tốt!
- Đã có thứ tự, ta muốn nhìn xem lần này ta đứng thứ mấy.
- Bảo bối của ngươi không đưa vào hậu điện, thứ tự cũng đừng nghĩ, ta chỉ muốn xem Diệp Đào và Diệp Tân đổ ước, ai có thể chiến thắng?
- Đổ ước? Đổ ước gì?
Nghe được sắp tuyên bố thứ tự hạ lễ, đám người phía dưới huyên náo xôn xao.
Lúc trước Diệp Đào và Diệp Tân thành lập đổ ước cũng bị mọi người bàn tán.
- Trình tự chỉ đại biểu Đế Quân đại nhân yêu thích, thoả mãn với hạ lễ, không có nghĩa là bảo vật trân quý, các vị nghe một chút là được, không nên quá mức nghiêm túc.
Rất hiển nhiên Kiếp Ma lão nhân còn chưa xem qua danh sách, sau khi mở ra thì sững sốt nói một câu.
- Danh sách là Đế Quân đại nhân thoả mãn, bảo vật có trân quý hay không cũng không nên lưu ý.
Nghe hắn nói thế mọi người nói thầm.
Bọn họ tới đây tặng lễ, trân quý hay không không có gì, chủ yếu có thể đạt được hảo cảm của Nguyên Dương Đế Quân.
- Lần này chỉ có bảy người tặng hạ lễ làm Đế Quân đại nhân thoả mãn.
- Thứ bảy... Trọng Minh vương tử Chính Tâm Tỏa!
Kiếp Ma lão nhân cười nói.
- Ta?
- Ta nói Trọng Minh vương tử tặng Chính Tâm Tỏa nhất định có thứ tự mà, hiện tại đứng thứ bảy là không tệ...
Nghe được Kiếp Ma lão nhân nói thế đã có người hưng phấn kêu lên.
Đó là Trọng Minh vương tử.
Mặc dù chỉ là bài danh thứ bảy nhưng cũng có thứ tự, còn tốt hơn quá nhiều người.
Phải biết rằng đại bộ phận lễ vật của mọi người không được đưa vào hậu điện, có thể bình chọn ra vị trí thứ bảy, nói rõ Nguyên Dương Đế Quân chẳng những xem lễ vật của hắn, còn thỏa mãn với lễ vật này.
- Chúc mừng Trọng Minh vương tử, kế tiếp là thứ sáu...
- Thứ sáu là Phùng quốc công phủ, Phùng Miểu thiếu gia tặng Hồi Hồn Thiên Kim Phương!
Kiếp Ma lão nhân nói tiếp.
- Ta?
Phùng Miểu ở sau lưng Phùng quốc công hưng phấn xiết chặc nắm đấm.
Lễ vật này là Nhiếp Vân đưa cho hắn, ban đầu ở y quán gặp một người linh hồn tiên thiên suy yếu, Nhiếp Vân khai ra phương thuốc.
Vừa rồi ở bên ngoài không biết tặng lễ vật gì, Nhiếp Vân cho phép hắn cầm phương thuốc đưa ra ngoài, không nghĩ tới có thể cầm được vị trí thứ sáu.
- Miểu nhi, phương thuốc này ngươi tìm từ đâu? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?
Phùng quốc công hỏi.
Phùng Miểu là hậu bối hắn thích nhất, tuy học y có chút không làm việc đàng hoàng nhưng cũng chưa từng ngăn cản qua.
Phùng Miểu đạt tới trình độ nào cũng không phải hắn khống chế, trước kia hắn chưa từng nghe qua Hồi Hồn Thiên Kim Phương, Phùng Miểu học khi nào?
- Là phương thuốc Nhiếp Vân đại nhân cho ta!
Không dám nói dối, Phùng Miểu nói rõ lai lịch phương thuốc một lần.
- Những ngày qua ngươi đi Nhiếp Vân y quán học tập, ta vẫn cho rằng là hồ đồ, không nghĩ tới còn có kỳ ngộ này, không tệ, không sai!
- Xem ra sau này phải học tập hắn thật nhiều, hắn là người đại tài.
Phùng quốc công vuốt vuốt chòm râu, âm thầm gật đầu.
Có thể tiện tay ném ra thứ mà người ta không có, lại làm cho cường giả Đế cấp cũng phải tán dương, xem ra Nhiếp Vân không đơn giản.
- Một tiểu nhi vô tri không biết đạt được kỳ ngộ từ đâu mà thôi, đạt được một phương thuốc cũng bỏ đi, có đại tài năng gì chứ?
Vừa dứt lời đã có tiếng nói lạnh lẽo vang lên.
Phùng quốc công nhướng mày, hắn nhìn sang người nói.
Hắn và Diệp lão gia tử ngồi gần nhau, nói chuyện chính là một lão giả sau lưng Diệp lão gia tử.
- Ngươi là người nào?
Phùng quốc công không nhịn được hỏi.
Người này không giống người Diệp phủ, ít nhất hắn chưa bao giờ gặp qua.
- Bẩm Phùng quốc công, vị này chính là Nam Thiên Y Thánh!
Diệp Tân vội hỏi.
- Nam Thiên Y Thánh?
Phùng quốc công lắc đầu:
- Chưa từng nghe qua!
- Ta...
Sắc mặt Nam Thiên Y Thánh đỏ lên.
Bị người khác nói chưa từng nghe qua ngay tại mặt, tương đương vẽ mặt, tuy, hắn cũng không dám nói gì, đối phương chính là Phùng quốc công trong mười hai công tước, địa vị không dưới Diệp lão gia tử.
- Xem ra Đường huynh quá cô văn quả lậu.
Nam Thiên Y Thánh không biết nói như thế nào, Diệp lão gia tử lên tiếng.
Phùng quốc công tên là Phùng Đường, người ta xưng hô hắn là Đường huynh.
- Ah?
Phùng quốc công nghi hoặc nhìn qua.
- Ta có tật bệnh là nhờ vào Nam Thiên Y Thánh tự tay chữa khỏi, y thuật của hắn xuất xứ danh môn, tuyệt đối còn tốt hơn một tên lang y vườn không biết tới từ nơi nào.
Diệp lão gia tử ôn hoà nói.
- Không biết Diệp quốc công nói lang y vườn là ai?
Nghe được hắn nói câu này, Phùng Miểu tức giận hỏi lại.
- Tên Nhiếp Vân trong lời của ngươi và Nam Thiên Y Thánh đều xêm bệnh cho lão gia tử, hắn liếc mắt nhìn đã biết rõ bất lực quay người đi, mà Nam Thiên Y Thánh có thể chữa bệnh... Ngươi cảm thấy lão gia tử nói lang y vườn kia là ai?
Nghe được hắn nói chen vào, Diệp Tân cười lạnh lên tiếng.
- Nhiếp Vân đại sư y thuật tinh xảo... Nếu như hắn thật nhìn một cái rồi rời đi mà không nói gì, cũng không phải bất lực, mà là y không trị sẽ chết người!
Phùng Miểu nói.
Tuy hắn không biết vì sao Nhiếp Vân không trị liệu cho lão gia tử nhưng hắn biết rõ, Nhiếp Vân y thuật khẳng định còn cao hơn Nam Thiên Y Thánh quá nhiều, nếu hắn có thể trị liệu, tại sao không trị cho ngươi?
Sở dĩ không trị, nhất định là có nguyên nhân của hắn.
- Ngươi... Ngươi mới là người chết!
Nghe nói như thế, Diệp Tân tức giận run rẩy.
Tại sao chạm tới Nhiếp Vân thì mọi người như ăn hỏa dược? Nói chuyện khó nghe như vậy?