Huyền Ngọc kiếm không hề dừng lại, trực tiếp đánh xuống.
Ba tháp!
Bích lão còn chưa kịp phản ứng, thân hình đã biến thành một đoàn bánh quai chèo thiếp chặt dưới mặt đất, ruột cùng dịch óc chảy xuôi, hoàn toàn đoạn khí.
- Ta cũng không thể chậm trễ, chết đi cho ta!
Nhìn thấy Nhiếp Vân chỉ một kiếm đã đem Bích lão đánh thành bánh thịt, tiểu Phong cũng không cam chịu rớt lại phía sau, thét dài một tiếng, lực lượng trên tay gia tăng.
Oanh long!
Giống như thiên địa sụp đổ, uy lực cường giả bí cảnh toàn lực ra tay căn bản không phải chí tôn có thể ngăn cản, tám cao thủ Thiên Bảng thậm chí còn không kịp ra chiêu đã bị nện lõm dưới đất, mất đi sinh mạng.
- Nhiếp Vân! Ngươi…ngươi dám lung tung giết người trong Thần Thánh đế quốc, tàn sát cao thủ, hôm nay ngươi nhất định phải thừa nhận Thần Thánh đế quốc chế tài!
Hoang Lăng rốt cục chạy tới, nhìn thấy thuộc hạ của mình đều biết thành thi thể, tức giận rống to một tiếng.
- Chư vị bệ hạ, Nhiếp Vân không tuân thủ quy củ của Thần Thánh đế quốc, hoàn toàn vi bối ước định năm xưa của chúng ta, sáu nước chúng ta nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau diệt trừ tên bại hoại này!
Mấy quốc chủ còn lại vừa chạy tới, Hoang Lăng nhìn thấy bọn họ liền tụ khí đan điền lớn tiếng thét dài.
Thanh âm vang vọng cả Quang Minh thành, kéo dài không dứt.
- Chuyện này ta không nhìn thấy được, ngượng ngùng!
Nghe được lời nói của Hoang Lăng, Long Khê nghĩ tới sự tàn nhẫn của Nhiếp Vân, cuối cùng lựa chọn không xuất đầu.
- Ta cũng không nhìn thấy, Hoang Lăng bệ hạ, ngươi tự mình làm chủ đi thôi!
Lăng Thiên cũng vội vàng xua tay.
- Các ngươi…
Thấy bọn họ liên tục chối từ, Hoang Lăng làm sao không biết nguyên nhân, tức giận hừ một tiếng:
- Tốt, tốt, chuyện hôm nay ta nhớ kỹ, các ngươi chờ bị Thần Thánh đế quốc trả thù đi…
- Ngươi thật vô nghĩa!
Hoang Lăng còn chưa nói xong, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
- Ba!
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cỗ lực lượng thật lớn tát thẳng lên mặt hắn.
Oanh!
Đường đường hoàng đế Thần Thánh đế quốc, đệ nhất nhân trong Tiềm Lực Bảng đã bị một bạt tai đánh té xuống đất, khuôn mặt lập tức sưng phồng lên.
- Tiểu Phong, giao cho ngươi xử trí, một ngàn cái tát!
Nhiếp Vân hừ nói.
- Dạ! Việc này ta sở trường nhất!
Tiểu Phong hưng phấn thét lớn, bàn tay vung ra chộp lấy Hoang Lăng như bắt gà con, ba ba ba tát mạnh không ngừng.
- Này…
- Đây chính là hoàng đế Thần Thánh đế quốc, đệ nhất nhân trong Tiềm Lực Bảng, lại bị Nhiếp Vân bệ hạ dùng một cái tát đánh bay, còn bị thuộc hạ của hắn bắt giữ…
- Bọn họ rốt cục có thực lực gì? Sao lại mạnh như vậy?
- May mắn chúng ta tránh né cuộc chiến, không đắc tội hắn…
Bốn quốc chủ còn lại chứng kiến một màn trước mắt, hoảng sợ tái mặt, thân hình run rẩy.
- Ca ca…
- Chủ nhân…
Chẳng những là họ, ngay cả Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ cũng choáng váng.
Họ biết thực lực của Nhiếp Vân, ba tháng trước chỉ là tiểu tử binh giáp cảnh, mà bây giờ…cường giả đệ nhất nhân trong Tiềm Lực Bảng ở trước mặt Nhiếp Vân lại như đồ chơi, rốt cục sao lại thế này?
Ba tháng thời gian, Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ cho rằng mình tiến bộ đã rất nhanh, nhưng không nghĩ tới so sánh với Nhiếp Vân, hoàn toàn không đáng là gì cả!
Ca ca chính là ca ca, chủ nhân chính là chủ nhân, quả nhiên phi phàm!
- Nhiếp Vân, ngươi dám động thủ với ta, ngươi nhất định phải chết, thực lực của ngươi dù cường thịnh cũng không phải cường giả bí cảnh, Hoang Trần lão tổ sẽ không bỏ qua ngươi…
Hoang Lăng bị tát tai tối tăm mặt mày giận dữ hét.
Đối với hắn mà nói, khó chịu nhất không phải trên mặt, mà là trong lòng!
- Hoang Trần lão tổ? Vị cường giả bí cảnh dựa vào linh hồn bí pháp đột phá cảnh giới sao?
Nhiếp Vân hừ nói.
- Không sai, biết điều lập tức thả ta, bằng không lão tổ tới đây các ngươi đều phải chết!
Hoang Lăng thét dài.
Oanh long!
Lời vừa rơi xuống, tận sâu trong hoàng cung đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, một cỗ khí thế tận trời đâm phá thiên không, thẳng tắp bắn qua bên này.
- Là cường giả bí cảnh? Là vị lão tổ trong hoàng thất!
Cảm nhận được cỗ khí thế vô địch kia, mọi người biết hành vi vô pháp vô thiên của Nhiếp Vân rốt cục đã kinh động vị lão tổ đang bế quan của hoàng thất, đúng lúc hắn vừa xuất quan, thiên địa chấn kinh.
- Tiểu tử, mau buông xuống hậu bối của ta, nếu không ta diệt cửu tộc của ngươi, cho Thần Phong đế quốc không còn một ngọn cỏ, toàn bộ chết hết!
Khí thế tận trời còn chưa tới trước mặt, một thanh âm già nua rung động vang lên.
Long đằng hổ gầm, không người có thể ngăn!
- Giết cửu tộc của ta? Cho Thần Phong đế quốc không còn một ngọn cỏ? Tiểu Phong, tát tiếp một ngàn cái cho ta. Không cần giết chết, không cho thiếu một bạt tai nào!
Đối mặt uy hiếp của cường giả bí cảnh, Nhiếp Vân lanh lảnh hô to.
Khiếp sợ, điên cuồng, sợ hãi, run rẩy!
Chứng kiến Nhiếp Vân vẫn cường ngạnh như thế, mọi người choáng váng.
- Rốt cục sao lại thế này?
- Đều điên rồi, van cầu ngươi nói cho ta biết, đây không phải là thật, đây không phải là thật!
- Ta không tin, hoàng thất mới là cường đại nhất, không khả năng có người chiến thắng…
- Hoàng đế bệ hạ chính là đệ nhất nhân trong Tiềm Lực Bảng, làm sao có thể bị người nắm cổ tát tai, còn không có năng lực phản kháng…
Người của Quang Minh thành đều như phát điên, không thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt.
- Thiếu niên này là hoàng đế Nhiếp thị của đế quốc chúng ta, ta đã biết hoàng đế chúng ta là cực mạnh!
- Nhiếp Vân bệ hạ uy vũ, đế quốc chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất Khí Hải đại lục!
- Thấy không, đây là bệ hạ của chúng ta, các ngươi không phải thật lợi hại sao? Luôn áp bách chúng ta phải không? Tới đi, ha ha!
Trong đám người có người điên cuồng tự nhiên cũng có người cao hứng, một ít thương lữ Thần Phong đế quốc tới nơi này buôn bán chứng kiến hết thảy trên không trung, hưng phấn hô to, giống như điên khùng.
Thần Phong đế quốc bị chèn ép nhiều năm như vậy, luôn nằm dưới đáy, rốt cục nở mày nở mặt!
Ba ba ba ba ba!
Thanh âm tiếng tát tai không ngừng vang lên.
- Dám đối với hậu nhân của ta như vậy, muốn chết!
Thấy mình đã xuất quan chẳng những không ngăn cản được hành động của Nhiếp Vân, ngược lại càng thêm càn rỡ, vì thế giận dữ, một đạo khí thế kinh thiên bùng nổ như khai thiên tích địa, lập tức người trong thành đều chứng kiến một quyền đầu cực lớn phá không mà đến.
Đó là một ảo ảnh do pháp lực hội tụ mà thành, vô cùng chân thật, từ xa nhìn lại thậm chí thấy rõ văn tay, còn chưa tới trước mặt quyền phong đã phá hủy kiến
trúc bên dưới đổ nát, mặt đất đều xuất hiện hố to cực lớn.