- Ha ha, tới phiến ta.
Phật quang và ma khí biến mất, nhìn hai người bởi vì điên cuồng tấn công mình mà hiện tại đang mệt mỏi, thở hồng hộc, con mắt Nhiếp Vân nheo lại, cười ha hả.
Lúc này hắn cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, sức chiến đấu tăng lên không chỉ mười lần, đối chiến với hai người này cũng không còn sợ hãi nữa.
Nắm tay nhẹ nhàng đánh ra, không khí trước mặt phát ra thanh âm ầm ầm, bạo tạc, nổ tung.
Phá.
Không cần pháp lực, chỉ bằng vào thân thể, quyền thoáng cái đánh ra công kích về phía hai người thay.
Ầm ầm.
Không gian trước mặt lập tức biến mất, công kích mà hai đại cao thủ toàn lực đánh ra thoáng cái bị đập nhỏ, hóa thành từng đoàn linh khí tiêu tán.
- Thật mạnh.
Nhìn thấy một quyền không ngờ lại có lực lượng như vậy, tâm tình Nhiếp Vân rất tốt, chân khẽ điểm một cái đã xuất hiện trước mắt hai người .Cánh tay duỗi về phía trước, trong không gian tản ra từng tầng rung động, lan tràn về phía Hồ Khuê.
- Cái gì?
Thấy động tác một trảo này của Nhiếp Vân không nhanh, thế nhưng lại mang theo lực lượng không thể ngăn cản, sắc mặt Hồ Khuê đỏ lên, bàn tay khẽ lật, Tật Phong thuẫn xuất hiện trước mắt.
Phá.
Nhiếp Vân cười ha hả, hừ nhẹ một tiếng.
Răng rắc.
Linh binh tuyệt phẩm rắn chắc vô cùng ngay dưới một trảo của hắn lại xuất hiện khe nứt, khe nứt càng ngày càng lan rộng, dần dàn trở nên lớn hơn. Trong ánh mắt ngạc nhiên tới cực điểm của Hồ Khuê, triệt để bị vỡ vụn, biến thành mấy chục khối mảnh vỡ lớn nhỏ không đồng đều.
- Cái này... Một trảo đánh bại linh binh tuyệt phẩm... Điều này không có khả năng, cường giả Phá Không cảnh cũng không có loại lực lượng này a.
Bờ môi run rẩy, Hồ Khuê biết rõ thiếu niên trước mắt này sau khi luyện hóa tràng hạt và phật cốt đã biến thành tồn tại như phật đà, hắn đâu còn dám đối kháng mà quay người chạy trốn.
Trong truyền thuyết, phật đà tu luyện tới cực hạn sẽ có được kim thân bất hủ bất diệt, loại kim thân này bất luận binh khí nào đều không thể tổn thương được mảy may, cho dù đưa thân vào trong hỗn độn cũng không thể nghiền nát, bất tử bất diệt chính thức. Có thể dùng tay xé rách vòm trời, một ngón tay vạch ngang mặt đất, cường đại tới mức không thể nào tưởng tượng nổi.
Thiếu niên trước mắt này còn chưa đạt tới cảnh giới kia, thế nhưng thân thể khi thì phật quang vờn quanh, khi thì ma khí ngập trời, một trảo đã xé rách linh binh tuyệt phẩm, hiển nhiên cũng đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượgn nổi. Loại người này sao có thể đối kháng cơ chứ?
Còn không mau đào tẩu cho nhanh.
- Muốn đi? Các ngươi còn có thể đi được sao?
Thực lực đại tiến nếu như để cho đối phương chạy thoát thì thực sự là mất mặt, chân Nhiếp Vân bước một bước, không gian dường như bị rút ngắn, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, đặt vào cổ Hồ Khuê.
- không nên giết ta, ta là đệ tử Hóa Vân tông, sư phụ ta là thái thượng trưởng lão Lô Khiếu, nếu như ngươi giết ta người nhất định sẽ tìm được ngươi. Cho dù ngươi thực lực đại tăng cũng không phải là đối thủ của cường giả Phá Không cảnh...
Cảm nhận sát ý lạnh lẽo từ trên cổ truyền tới, cho dù Hồ Khuê từng trải qua vô số sinh tử cũng cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt hắn thoáng cái đỏ lên, vội vàng hô, đồng thờ ithân thể giãy dụa. Chỉ là hắn phát hiện ra tay đối phương như là vòng sắt, không thể động đậy chút nào, căn bản không có cơ hội đào tẩu.
- Thái thượng trưởng lão Lô Khiếu? Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Hai mắt Nhiếp Vân nheo ljai.
- không phải là uy hiếp ngươi, mà là cho ngươi hiểu rõ giết chết ta sẽ phải trả một cái giá lớn thế nào. Vẫn nên thả ta ra, chúng ta có thể thương nghị...
Hồ Khuê vội nói.
- Thương nghị? Không cần thiết, đánh rắn không chết rắn quay đầu lại cắn. Ta là người gần đây không thích lưu lại hậu hoạn.
Ngắt lời hắn, tay Nhiếp Vân tăng lực.
- Ngươi....
Hồ Khuê còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy chân mình xuất hiện trước mắt, linh hồn đang định rời thể mà chạy thì lại bị một cỗ hỏa diễm cực nóng thiêu đốt, tất cả mọi thứ trước mắt hắn cũng rơi vào bóng tối.
Mang Thái thượng trưởng lão ra cũng vô dụng, Nhiếp Vân đã quyết định giết, cho dù phụ thân đối phương có là thiên vương lão tử thì cũng không có lưu tình chút nào.
Ông...
Hồ Khuê vừa chết thì Phá Không quần sơn đồ đã mất đi hiệu quả, Nhiếp Vân lần nữa cảm thấy nơi mình đang đứng di chuyển, hắn trợn mắt nhìn qua, hóa ra hắn vẫn đang ở Nhất Túy lâu như trước.
Tuy nhiên lúc này Nhất Túy lâu dưới năng lượng tán ra đã bị sụp đổ, phòng ốc trong hơn mười dặm chung quanh cũng bị biến thành bụi phấn.
Ầm ầm...
Từ trong Phá Không Quần sơn đồ đi ra ngoài, thiên kiếp của Tang Hồng Y cũng xuất hiện, bầu trời u ám, lôi quang lóng lánh.
Phá Không kiếp.
- Ha ha, hiện tại ta sẽ cho ngươi trở thành cường giả Phá Không cảnh có tuổi thọ ngắn nhất.
Nhìn thấy mây đen hội tụ, lôi kiếp còn chưa triệt để hình thành, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, sải bước ra, giống như vừa rồi vậy, trực tiếp đi tới trước mặt Tang Hồng Y.
- Muốn giết ta? Ngươi không có cửa đâu. Ta tình nguyện chết dưới lôi kiếp cũng sẽ không để cho ngươi đánh chết.
Biết rõ Nhiếp Vân tấn cấp thành công, nhất định không phải là đối thủ cho nên sắc mặt Tang Hồng Y dữ tợn, hai tay liên tục vung vẩy, đánh ra công kích liên tiếp, ngăn cản Nhiếp Vân. Thân thể nhoáng lên, thả người tháo chạy vào trong lôi vân.
Lôi kiếp hội tụ, muốn an toàn vượt qua trên cơ bản đều đứng trên mặt đất, không dám tới gần. Một khi chui vào trong lôi vân thì chẳng khác nào là muốn chết.
Hắn vì không muốn chết trong tay Nhiếp Vân cho nên lại tự tìm đường chết, chui vào trong kiếp vân tự sát.
- không muốn chết trong tay của ta? Đáng tiếc ngươi không còn kịp làm vậy nữa rồi.
Tuy nhiên, Tang Hồng Y còn chưa kịp vào lôi vân thì đã nghe thấy một đạo thanh âm nhàn nhạt vang vọng bên tai, cổ hắn cũng đồng thời cảm thấy tê rần, một bàn tay đã nắm vào cổ hắn.
Loại tình huống này nếu như Nhiếp Vân còn để cho hắn đào tẩu, còn không bằng tự sát cho xong. Nắm lấy cổ Tang Hồng Y giống như nắm một con gà con đang liều mạng giãy dụa vậy.
Tuy rằng Tang Hồng Y là cường giả Phá Không cảnh, thế nhưng dù sao cũng vừa mới tấn chức, thực lực còn chưa được củng cố, hơn nữa vừa rồi luân phiên công kích, pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao không sai biệt lắm. Hiện tại hắn ngay cả một bán bộ Phá Không cảnh bình thường cũng không bằng, há có thể là đối thủ của Nhiếp Vân được chứ?
Phật quang và ma khí biến mất, nhìn hai người bởi vì điên cuồng tấn công mình mà hiện tại đang mệt mỏi, thở hồng hộc, con mắt Nhiếp Vân nheo lại, cười ha hả.
Lúc này hắn cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, sức chiến đấu tăng lên không chỉ mười lần, đối chiến với hai người này cũng không còn sợ hãi nữa.
Nắm tay nhẹ nhàng đánh ra, không khí trước mặt phát ra thanh âm ầm ầm, bạo tạc, nổ tung.
Phá.
Không cần pháp lực, chỉ bằng vào thân thể, quyền thoáng cái đánh ra công kích về phía hai người thay.
Ầm ầm.
Không gian trước mặt lập tức biến mất, công kích mà hai đại cao thủ toàn lực đánh ra thoáng cái bị đập nhỏ, hóa thành từng đoàn linh khí tiêu tán.
- Thật mạnh.
Nhìn thấy một quyền không ngờ lại có lực lượng như vậy, tâm tình Nhiếp Vân rất tốt, chân khẽ điểm một cái đã xuất hiện trước mắt hai người .Cánh tay duỗi về phía trước, trong không gian tản ra từng tầng rung động, lan tràn về phía Hồ Khuê.
- Cái gì?
Thấy động tác một trảo này của Nhiếp Vân không nhanh, thế nhưng lại mang theo lực lượng không thể ngăn cản, sắc mặt Hồ Khuê đỏ lên, bàn tay khẽ lật, Tật Phong thuẫn xuất hiện trước mắt.
Phá.
Nhiếp Vân cười ha hả, hừ nhẹ một tiếng.
Răng rắc.
Linh binh tuyệt phẩm rắn chắc vô cùng ngay dưới một trảo của hắn lại xuất hiện khe nứt, khe nứt càng ngày càng lan rộng, dần dàn trở nên lớn hơn. Trong ánh mắt ngạc nhiên tới cực điểm của Hồ Khuê, triệt để bị vỡ vụn, biến thành mấy chục khối mảnh vỡ lớn nhỏ không đồng đều.
- Cái này... Một trảo đánh bại linh binh tuyệt phẩm... Điều này không có khả năng, cường giả Phá Không cảnh cũng không có loại lực lượng này a.
Bờ môi run rẩy, Hồ Khuê biết rõ thiếu niên trước mắt này sau khi luyện hóa tràng hạt và phật cốt đã biến thành tồn tại như phật đà, hắn đâu còn dám đối kháng mà quay người chạy trốn.
Trong truyền thuyết, phật đà tu luyện tới cực hạn sẽ có được kim thân bất hủ bất diệt, loại kim thân này bất luận binh khí nào đều không thể tổn thương được mảy may, cho dù đưa thân vào trong hỗn độn cũng không thể nghiền nát, bất tử bất diệt chính thức. Có thể dùng tay xé rách vòm trời, một ngón tay vạch ngang mặt đất, cường đại tới mức không thể nào tưởng tượng nổi.
Thiếu niên trước mắt này còn chưa đạt tới cảnh giới kia, thế nhưng thân thể khi thì phật quang vờn quanh, khi thì ma khí ngập trời, một trảo đã xé rách linh binh tuyệt phẩm, hiển nhiên cũng đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượgn nổi. Loại người này sao có thể đối kháng cơ chứ?
Còn không mau đào tẩu cho nhanh.
- Muốn đi? Các ngươi còn có thể đi được sao?
Thực lực đại tiến nếu như để cho đối phương chạy thoát thì thực sự là mất mặt, chân Nhiếp Vân bước một bước, không gian dường như bị rút ngắn, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, đặt vào cổ Hồ Khuê.
- không nên giết ta, ta là đệ tử Hóa Vân tông, sư phụ ta là thái thượng trưởng lão Lô Khiếu, nếu như ngươi giết ta người nhất định sẽ tìm được ngươi. Cho dù ngươi thực lực đại tăng cũng không phải là đối thủ của cường giả Phá Không cảnh...
Cảm nhận sát ý lạnh lẽo từ trên cổ truyền tới, cho dù Hồ Khuê từng trải qua vô số sinh tử cũng cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt hắn thoáng cái đỏ lên, vội vàng hô, đồng thờ ithân thể giãy dụa. Chỉ là hắn phát hiện ra tay đối phương như là vòng sắt, không thể động đậy chút nào, căn bản không có cơ hội đào tẩu.
- Thái thượng trưởng lão Lô Khiếu? Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Hai mắt Nhiếp Vân nheo ljai.
- không phải là uy hiếp ngươi, mà là cho ngươi hiểu rõ giết chết ta sẽ phải trả một cái giá lớn thế nào. Vẫn nên thả ta ra, chúng ta có thể thương nghị...
Hồ Khuê vội nói.
- Thương nghị? Không cần thiết, đánh rắn không chết rắn quay đầu lại cắn. Ta là người gần đây không thích lưu lại hậu hoạn.
Ngắt lời hắn, tay Nhiếp Vân tăng lực.
- Ngươi....
Hồ Khuê còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy chân mình xuất hiện trước mắt, linh hồn đang định rời thể mà chạy thì lại bị một cỗ hỏa diễm cực nóng thiêu đốt, tất cả mọi thứ trước mắt hắn cũng rơi vào bóng tối.
Mang Thái thượng trưởng lão ra cũng vô dụng, Nhiếp Vân đã quyết định giết, cho dù phụ thân đối phương có là thiên vương lão tử thì cũng không có lưu tình chút nào.
Ông...
Hồ Khuê vừa chết thì Phá Không quần sơn đồ đã mất đi hiệu quả, Nhiếp Vân lần nữa cảm thấy nơi mình đang đứng di chuyển, hắn trợn mắt nhìn qua, hóa ra hắn vẫn đang ở Nhất Túy lâu như trước.
Tuy nhiên lúc này Nhất Túy lâu dưới năng lượng tán ra đã bị sụp đổ, phòng ốc trong hơn mười dặm chung quanh cũng bị biến thành bụi phấn.
Ầm ầm...
Từ trong Phá Không Quần sơn đồ đi ra ngoài, thiên kiếp của Tang Hồng Y cũng xuất hiện, bầu trời u ám, lôi quang lóng lánh.
Phá Không kiếp.
- Ha ha, hiện tại ta sẽ cho ngươi trở thành cường giả Phá Không cảnh có tuổi thọ ngắn nhất.
Nhìn thấy mây đen hội tụ, lôi kiếp còn chưa triệt để hình thành, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, sải bước ra, giống như vừa rồi vậy, trực tiếp đi tới trước mặt Tang Hồng Y.
- Muốn giết ta? Ngươi không có cửa đâu. Ta tình nguyện chết dưới lôi kiếp cũng sẽ không để cho ngươi đánh chết.
Biết rõ Nhiếp Vân tấn cấp thành công, nhất định không phải là đối thủ cho nên sắc mặt Tang Hồng Y dữ tợn, hai tay liên tục vung vẩy, đánh ra công kích liên tiếp, ngăn cản Nhiếp Vân. Thân thể nhoáng lên, thả người tháo chạy vào trong lôi vân.
Lôi kiếp hội tụ, muốn an toàn vượt qua trên cơ bản đều đứng trên mặt đất, không dám tới gần. Một khi chui vào trong lôi vân thì chẳng khác nào là muốn chết.
Hắn vì không muốn chết trong tay Nhiếp Vân cho nên lại tự tìm đường chết, chui vào trong kiếp vân tự sát.
- không muốn chết trong tay của ta? Đáng tiếc ngươi không còn kịp làm vậy nữa rồi.
Tuy nhiên, Tang Hồng Y còn chưa kịp vào lôi vân thì đã nghe thấy một đạo thanh âm nhàn nhạt vang vọng bên tai, cổ hắn cũng đồng thời cảm thấy tê rần, một bàn tay đã nắm vào cổ hắn.
Loại tình huống này nếu như Nhiếp Vân còn để cho hắn đào tẩu, còn không bằng tự sát cho xong. Nắm lấy cổ Tang Hồng Y giống như nắm một con gà con đang liều mạng giãy dụa vậy.
Tuy rằng Tang Hồng Y là cường giả Phá Không cảnh, thế nhưng dù sao cũng vừa mới tấn chức, thực lực còn chưa được củng cố, hơn nữa vừa rồi luân phiên công kích, pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao không sai biệt lắm. Hiện tại hắn ngay cả một bán bộ Phá Không cảnh bình thường cũng không bằng, há có thể là đối thủ của Nhiếp Vân được chứ?