Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở dĩ hắn có thể tu luyện nhanh hơn kẻ khác, thực lực càng mạnh hơn nữa, thiên phú chỉ làm một phần, quan trọng hơn là hắn là người kiên định tín niệm của cả hai thế giới.

Chính bởi vì cổ tín niệm này duy trì, hắn có thể khoác lên vai tất cả trách nhiệm tiến lên phía trước.

Lòng có cảm xúc, ngẩng đầu nhìn lên trên cao, chỉ thấy mấy người đi theo sau Bùi Dương đã tụt lùi về phía sau nhiều, bọn họ không ngừng tinh tế xem xét kiếm chiêu chung quanh.

- Đi theo sau lưng Bùi Dương là cảm thấy ánh mắt của hắn cao hơn mọi người, có thể nói ra phương pháp tu luyện kiếm chiêu chính xác nhất, kết quả... Mất dấu, nói rõ bọn họ vẫn không tin vào phán đoán của mình.

- Tâm tính như thế luyện kiếm làm sao tinh ti

ến được?

Nhìn thấy hành động của những người này Nhiếp Vân không nói, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Đồng sau lưng.

Chỉ thấy ánh mắt đệ đệ như điện nhìn thẳng về phía trước, dường như nhìn điêu khắc trên vách đá, những kiếm chiêu này không có khả năng thu hút tinh thần và quan tâm của hắn.

- Người trước mặt dừng lại!

Mấy người đi một hồi, sau lưng có tiếng nói vang lên.

Nhìn sang con đường phía trước, quả nhiên nhìn thấy người phía trước dừng lại, nhìn bọn họ không nhúc nhích.

- Đó là Kiếm Ngấn Bi.

Văn Đào gia chủ nói.

- Kiếm Ngân Bi?

- Là kiếm đạo đại sư lưu vết kiếm, loại vết kiếm này hoàn toàn khác với kiếm chiêu khác, không có chiêu số nhưng lại có lý giải kiếm đạo của cường giả, có ẩn chứa đặc thù của đại đạo, nếu có thể quan sát sẽ có trợ giúp rất nhiều.

Văn Đào gia chủ giải thích.

Xem ra hắn cũng không thể chống cự đi tới nơi này chủ yếu bởi vì biết rõ phía trước có Kiếm Ngân Bi.

- Đi qua xem!!

Nghe là kiếm đạo đại sư lưu lại vết kiếm, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, bước nhanh về phía trước.

Chỉ chốc lát mấy người tới trước tấm bia đá, quả nhiên đúng như đối phương nói, phía trên có vết cắt sâu nhưng không có bất cứ chiêu số nào.



Vết cắt mang theo đặc thù hàm súc, lúc này những người đang quan sát nhìn chăm chú giống như một thanh lợi kiếm cắt ngang, lúc này có không ít người không kiềm lòng mà vui sướng khoa tay múa chân.

Giống như kiếm đạo đại sư lưu lại vết kiếm và có ẩn chứa lý giải kiếm đạo sâu sắc.

Tuy có rất nhiều tấm bia đá của tiền nhân nhưng Nhiếp Vân liếc mắt nhìn lại không nhìn thấy Bùi Dương, xem ra hắn đã đi về phía trước và không có ở lại nơi này.

- Ha ha, ta trải qua ba ngày quan sát dã lĩnh ngộ một bộ kiếm pháp trong đó, chỉ cần luyện thành, thực lực của ta nhất định phóng đại.

- Chúc mừng chúc mừng! Nếu thật sự thành công, ta nhất định sẽ lãnh giáo ngươi, hi vọng không nên keo kiệt.

- Âu Dương huynh chính là thiên tài kiếm đạo vạn năm khó gặp, có thể lĩnh ngộ rất bình thường, ta cũng lĩnh ngộ ở nơi này ba ngày, đáng tiếc ta không nhìn thấy cái gì, hai mắt tối đen.

- Kỳ thật không có gì, chỉ cần dung nhập tinh thần vào đó, cẩn thận cảm ngộ, kiếm đạo cũng rất dễ lý giải...

Dưới tấm bia đá không ngừng xuất hiện cảnh tượng như thế, lĩnh ngộ cái gì thì vô cùng đắc ý, không có lĩnh ngộ đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.

Có thể tới đây đều là thiên tài kiếm đạo, không ít người cẩn thận quan sát vết kiếm, tu vi nhất phi trùng thiên, thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Văn Đào gia chủ liếc mắt nhìn vết kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ si mê, hắn nhớ rõ lần này tới đây cùng Nhiếp Vân nhưng vẫn không nhịn được xoay người nhìn sang, sau khi xem xét liền sững sờ.

Chỉ thấy ánh mắt Nhiếp Vân không nhìn vết kiếm bao lâu đã nhắc chân đi về phía trước.

- Thiếu gia, ngươi không nhìn một lúc?

Văn Đào gia chủ không nhịn được hỏi.

- Lên núi rồi nói sau!

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

Tuy vết kiếm ẩn chứa phong vận kiếm đạo mười phần nhưng hắn từng thấy qua tấm bia đá Lục Hi Đại Đế lưu lại Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm cho nên không quan tâm thứ này.

Lục Hi Đại Đế điêu khắc Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm, tuy không có ẩn chứa toàn bộ kiếm đạo của hắn nhưng tấm bia đá lại mang theo chân ý mười phần, vết kêếm nơi này so sánh với nó quả thực chính là một trời một vực, hoàn toàn không có tính so sánh.

Cho nên hắn có xem hay không chỉ là râu ria.

Về phần Nhiếp Đồng đã lĩnh ngộ kiếm giới hình thức ban đầu, loại kiếm đạo này không xem cũng được.

- Ách... Được rồi!

Thấy hắn phải đi, Văn Đào gia chủ chỉ có thể lưu luyến quay đầu đi theo sát phía sau.



- Hừ, giả vờ cái gì giả vờ, lên thông đạo không quan sát vết kiếm, không lĩnh ngộ nội dung trong đó, không biết có thể tiến vào kiếm linh tháp liền tầng thứ nhất hay không đấy.

- Mấy Vương cảnh viên mãn nho hnor mà thôi, không hiểu cũng rất bình thường!

- Đừng để đám tiểu bối làm loạn tâm thần, chúng ta tiếp tục học kiếm!

Thấy đám người Nhiếp Vân quay người rời đi, cũng không có dừng lại quan sát vết kiếm cho nên rất nhiều người khinh thị.

Bọn họ xem ra, không xem vết kiếm chứng tỏ không có thiên phú kiếm đạo, loại người này không đáng để lo.

Đối với mọi người khinh thị, Nhiếp Vân không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhanh chóng đi tới vị trí sườn núi, nơi này cũng có Kiếm Ngân Bi còn lớn hơn cái trước, có thể lĩnh ngộ kiếm đạo còn sâu hơn trước.

Sưu sưu sưu sưu vèo!

Trước tấm bia đá không ngừng có kiếm khí bắn tới, hào quang bắn lên không trung, khí thế mười phần.

- Không phải lúc trước có người tụ tập tại những nơi này luyện kiếm sao? Tại sao nơi này không có ai luyện kiếm?

Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.

Trước kia trên đường đi đều gặp người quan sát vết kiếm, đều có suy diễn trong lòng, không có người động thủ, ở nơi đó có người không ngừng múa may, kiếm khí tung hoành, cảnh tượng hoàn toàn khác với trước kia.

- Thiếu gia có nhìn thấy hòn đá phía trước không?

Văn Đào gia chủ đưa tay chỉ về phía trước.


Nhìn theo ngón tay của hắn, quả nhiên Nhiếp Vân nhìn thấy hòn đá không lớn đứng sừng sững trước tấm bia đá, không chú ý nhìn sẽ bị che khuất khó nhìn thấy.


Toàn thân tảng đá kia hơi mờ, trong suốt như ngọc, cũng không nhìn ra chất liệu gì nhưng cho người ta cảm giác thoải mái và ôn nhuận như ngọc, làm người ta không nhịn được nhìn nhiều vài lần.


- Tảng đá kia có cổ quái.


Nhiếp Vân đưa mắt nhìn và sững sờ.


Hắn cảm thấy kỳ quái không phải cảm giác thoải mái phát ra từ tảng đá, mà là... Tảng đá kia có thể không ngừng hấp thu kiếm khí chung quanh.


Tảng đá hấp thu kiếm khí... Chưa từng nghe nói qua!


- Ha ha, thiếu gia hảo nhãn lực!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK