Tu Du Tẩu hất tay lên, ánh mắt không vui.
Hắn nói chuyện vô cùng kiên định giống như bất chấp tất cả.
- Ngươi...
Đôi mắt Tử Cống nheo lại, lúc này sát cơ sinh ra trong lòng, hắn là người thành đại sự nên thở ra một hơi.
- Được rồi, ta đi bẩm báo sư phụ...
Hắn chưa nói xong trong Cực Thánh Điện có tiếng nói vang lên.
- Tử Cống, cho bọn họ vào đi.
Lời nói mang theo hương vị mệt mỏi, hiển nhiên là Khâu Thánh Tôn Giả.
- Vâng!
Tử Cống không dám vi phạm.
- Xin mời hai vị!
Đi lên bậc thang tiến lên phía trước.
Tu Du Tẩu lúc này theo sát hai người.
- Thiên Quân Thánh Điển nằm trong Cực Thánh Điện sao?
Lúc này Nhiếp Vân chậm rãi truyền âm tới.
Hắn có được thiên phú tiên âm sư, thực lực lại mạnh, truyền âm cũng không sợ Khâu Thánh Tôn Giả phát hiện.
- Ân, Thiên Quân Thánh Điển là bảo vật trấn áp số mệnh của Thiên Quân Thư Viện, nó nằm ở khu vực trung tâm của Cực Thánh Điện, năm đó ta gặp qua một lần, nếu như không tiến vào thì không có biện pháp trộm đi.
Tu Du Tẩu chậm rãi truyền âm tới:
- Qua một lúc ta nghĩ biện pháp ngăn chặn Khâu Thánh Tôn Giả, làm cho hắn chú ý, ngươi nghĩ biện pháp trộm đồ vật đi, sau đó chúng ta trực tiếp chạy ra khỏi Quân thành.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Mục đích lần này không phải đánh chết Khâu Thánh Tôn Giả, mà là ăn cắp Thiên Quân Thánh Điển, một khi đắc thủ phải nhanh chóng rút lui.
- Không đúng, Tu La Vương cũng ở trong Cực Thánh Điện!
Lại đi lên mấy bậc thang, đột nhiên Nhiếp Vân hơi động và truyền âm.
- Tu La Vương ở đây?
Trên mặt Tu Du Tẩu mang theo rét lạnh.
Dùng thực lực của hai người, thiên địa lục đạo có thể làm cho bọn họ kiêng kị chỉ sợ cũng chỉ có Tu La Vương mà thôi.
Nếu như hắn ở đây, làm sao trộm Thiên Quân Thánh Điển?
Gây chuyện không tốt còn bị phát hiện, có thể gặp nguy hiểm.
- Yên tâm, dựa theo kế hoạch làm việc, có lẽ Tu La Vương đang tu luyện không chú ý bên này.
Cảm ứng một hồi, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Trong cảm ứng của hắn Tu La Vương cũng không nhúc nhích, hắn vẫn ở tại chỗ, hẳn đang tu luyện, nếu như tốc chiến tốc thắng nói không chừng không bị đối phương chú ý.
Phải cẩn thận, Tu La Vương đang ở đây, hắn có thể điều động hàng tỉ Tu La đại quân, nếu không cẩn thận lâm vào trong đó, cho dù không chết cũng mất lớp da.
Hiện tại còn chưa triệt để đột phá cho nên không thể đối địch chính diện, dù sao Tu La Vương thật sự quá mạnh mẽ, thậm chí đã mạnh tới mức đáng sợ.
- Sư phụ!
Hai người thương nghị nhưng bước chân không ngừng, lúc này đi hết bậc thang lên đại điện.
Cung điện rộng lớn, một người ngồi giữa đại điện, trên đầu có một đồ vật như quyển sách đang lơ lửng, nó tỏa ra hào quang chói mắt, bóng người đang bị hào quang bao phủ, ánh mắt ngắm nghiền.
- Đây... Đây là Thiên Quân Thánh Điển?
Nhìn thấy quyển sách lơ lửng phía trên, thiếu chút nữa Nhiếp Vân giật mình.
Bóng người đang ngồi chính là Khâu Thánh Tôn Giả, Thiên Quân Thánh Điển đang lơ lửng trên đầu hắn, phát ra hào quang sáng ngời, nếu như vậy làm sao mà trộm đi?
Chẳng khác gì trộm đi nguồn sáng trong phòng tối, trừ phi đối phương là mù lòa, nếu không làm sao không phát hiện.
- Xem ra chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh, thật sự không được cứ động thủ đoạt đi.
Tu Du Tẩu cũng không ngờ tình huống này, cảm thấy bất đắc dĩ.
Hô!
Hai người lặng lẽ truyền âm thương nghị kế hoạch, Khâu Thánh Tôn Giả mở mắt ra.
- Sư phụ, hai vị này chính là người Thanh Việt Phong Lưu gia, nghe nói ngươi bị thương, chuyên môn mang Thuần Linh Đan hoàn mỹ và mộc sinh chi khí đến đây giúp ngươi chữa thương!
Tử Cống nhìn ra nghi hoặc trong mắt sư phụ, vội vàng giải thích.
- Thanh Việt Phong Lưu gia? Ha ha, đa tạ hai vị dụng tâm!
Khâu Thánh Tôn Giả cười.
Thực lực Nhiếp Vân cao hơn Khâu Thánh Tôn Giả, ngụy trang ngay cả hắn cũng không nhìn ra, còn tưởng rằng thật sự là người Lưu gia.
- Tôn giả khách khí!
Tu Du Tẩu tiến về phía trước một bước:
- Chúng ta tới trị thương cho tôn giả, cũng không phải dụng tâm, mà là muốn hỏi tôn giả một chút, Lưu gia chúng ta làm sai cái gì mà bị diệt trong một đêm, chỉ còn lại hai người chúng ta?
- Hủy diệt sạch sẽ? Tử Cống, xảy ra chuyện gì?
Khâu Thánh Tôn Giả cũng không biết việc này nên nhìn sang.
- Phải.. Thanh Việt Phong Lưu gia đắc tội Tu La, mấy ngày trước bị Tu La diệt sạch, chuyện này bị Tu La áp xuống cho nên không ai bẩm báo.
Tử Cống run rẩy giải thích.
- Bị Tu La diệt sạch?
Sắc mặt Khâu Thánh Tôn Giả khó coi, qua một hồi nhìn về phía Tu Du Tẩu:
- Chuyện này ta lực bất tòng tâm, muốn trách có thể trách các ngươi đắc tội Tu La!
- Ngươi...
Không nghĩ tới đường đường Nho giới chi chủ lại nói như thế, Tu Du Tẩu nhíu mày.
- Lưu gia ta đời đời ở lại Nho giới, cống hiến vô số cho Nho giới, hiện tại bị giết cả nhà, không kêu oan thay ta, ngược lại nói ra lời này, còn cơ tư cách gì làm Nho giới chi chủ.
- Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
- Nho giới chúng ta sẵn sàng góp sức Tu La, phải hạ thấp thân phận, bọn chúng không giết người khác, chỉ đi giết Lưu gia các ngươi, nói rõ các ngươi đắc tội chúng, có kết quả này cũng là gieo gió gặt bảo, chẳng trách người khác!
Khâu Thánh Tôn Giả khoát khoát tay, cắt lời Tu Du Tẩu.
- Tốt, tốt, Khâu Thánh Tôn Giả, xem ra ta thực nhìn lầm ngươi, nếu như vậy giúp ngươi trị thương cái rắm!
- Ngươi làm ra quyết định ngu xuẩn như thế, hủy cơ nghiệp trăm triệu năm của Nho giới, hôm nay ta đồng quy vu tận với ngươi!
Thân thể Tu Du Tẩu biến thành cao ngất, bàn tay duỗi ra, một đạo hồn nhiên chi khí đánh thẳng về phía Khâu Thánh Tôn Giả, cùng thời khắc đó truyền âm vào tai Nhiếp Vân.
- Thừa dịp loạn trộm Thiên Quân Thánh Điển...
Ầm ầm!
Tu Du Tẩu ra tay cũng không thi triển thực lực mạnh nhất, mà là Tiên Quân trình độ bình thường, dù như thế cũng phi thường đáng sợ, lực lượng trùng kích đầy trời, khí lãng bắn tung toé, cả Cực Thánh Điện cũng bị khí lực cường đại trùng kích nên chấn động không dứt.
- Ngươi dám động thủ với sư phụ của ta, muốn chết!
Không nghĩ tới “Lưu Nghị” trước mặt quả quyết như thế, một câu không hợp liền động thủ, sắc mặt Tử Cống biến hóa, hắn lập tức tiến lên phía trước ngăn cản công kích của Tu Du Tẩu.