Nhìn thấy bộ dạng Diệp Đào như vậy, Nhiếp Vân làm sao không biết xảy ra chuyện gì, trong nội tâm khinh bỉ nhưng vẫn tiến lên.
Tuy cảm thấy gia hỏa này không chịu nổi nhưng lại không có biện pháp, ai bảo hắn có hôn thê dính người như thế, đành phải che lấp giúp hắn.
- Chỉ cần ngươi có thể cứu Đào ca là tốt rồi, ta không muốn hắn có chuyện gì.
Vân Nhu sắp khóc.
- Tốt!
Nhiếp Vân bất đắc dĩ đi tiến lên, giả vờ giả vịt bắt mạch, qua một lúc đưa một viên đan dược tới.
Uống thuốc xong, sắc mặt Diệp Đào tốt hơn không ít.
- Nhu muội, ngươi trở về đi, ta thoải mái nhiều...
- Vậy là tốt rồi, Đào ca ngươi phải bảo trọng thân thể...
Nhìn thấy thân thể của hắn tốt lên, lúc này Vân Nhu mới yên tâm lại, càng cúi đầu với Nhiếp Vân sau đó quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn lại, ánh mắt đầy chân tình.
- Nhiếp huynh, ngươi hiểu vì sao ta thống khổ rồi chứ.
Nhìn thấy Vân Nhu rời đi, triệt để biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Đào lập tức đứng lên, vẻ mặt cười khổ.
- Ân!
Nhiếp Vân liên tục gật đầu.
Đừng nói là hắn, cho dù mình có hôn thê thích quản việc như thế cũng phải đào tẩu.
- Hiện tại ta nghĩ sau này kết hôn với nàng sẽ nhức đầu một hồi... Nhiếp huynh!
Đôi mắt Diệp Đào nhìn chằm chằm vào hắn với hi vọng ngập trời.
- Ngươi có thứ gì có thể trị khỏi bệnh dong dài của nàng không?
-...
Nhiếp Vân nín tới mức đỏ mặt sau đó mới trả lời:
- Dùng thân phận của ngươi, nếu như không muốn cưới thì có ai làm khó ngươi, làm gì ủy khuất như vậy?
Diệp gia thân là một trong mười hai công tước, địa vị tôn sùng, hắn là người cạnh tranh vị trí gia chủ, cho dù không muốn cưới cứ nói một tiếng là được, cần gì phải như thế?
- Khục khục, ngươi cho rằng ta muốn sao, nhưng ta không cách nào cự tuyệt thân phận của Vân Nhu, nếu thật làm thế, nàng sẽ náo tới mức gia tộc của ta cũng xong đời.
Diệp Đào vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Gia tộc? Nàng thân phận gì?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Có thể làm cho mười hai công tước xong đời, chẳng lẽ Vân Nhu là người của tám vương?
- Nàng là hậu nhân của Phó Thiên Đại Đế, hơn nữa là bảo bối trong gia tộc, ta không dám đắc tội.
Diệp Đào giải thích.
- Chín đế...
Nhiếp Vân dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
Khó trách hắn không dám, tuy chín đế không tham dự chính trị, mặc kệ quyền lực nhưng thật sự là Đại Đế gia tộc, địa vị trong lòng Phổ Thiên Đại Đế còn vượt xa Diệp gia.
Nếu quả thật muốn làm quá phận, chọc giận Phó Thiên Đại Đế, phất tay diệt Diệp gia cũng không kẻ nào dám xuất đầu.
- Ngươi nói Vân Nhu vừa ý ta điểm nào, ta sửa còn không được sao? Sửa rất nhiều lần nhưng vô dụng...
Diệp Đào vô cùng xoắn xuýt.
- Kỳ thật cũng không tệ, tuy Vân Nhu tiểu thư lải nhải chút ít nhưng trên thực tế thật tình với ngươi, còn tốt hơn rất nhiều nữ hài khác.
Nhiếp Vân cười nói.
Tuy nữ hài này khó chơi nhưng thật tốt với Diệp Đào, trong ánh mắt mang theo quan tâm chân chính, loại người này rất ít gặp trong đại gia tộc đầy phân tranh.
Dù sao cho dù không cưới Vân Nhu, khẳng định hôn nhân của Diệp Đào sẽ không phải do hắn làm chủ, đến lúc đó không yêu mình, mình cũng không có hảo cảm, còn không bằng Vân Nhu.
- Như vậy...
Diệp Đào chấp nhận điểm này.
Đệ tử gia tộc nhìn như phong quang nhưng trên thực tế liền hôn nhân không thể tự do!
- Diệp huynh, ngươi quay về không nói cho ta một tiếng, chẳng lẽ quên ta?
Diệp Đào đang muốn tiếp tục nói cái gì, bên ngoài có tiếng nói vang lên.
Lúc này một bóng người tiến vào trong tiểu viện.
Người đến là thanh niên, bộ dạng công tử thế gia, dung mạo non nớt nhưng cũng mười tám mười chín tuổi, đôi mắt sáng ngời hữu thần mang theo hào quang như tia chớp.
- Trác Dương, sao ngươi tới đây.
Nhìn thấy thanh niên này, Diệp Đào sững sờ, hắn lập tức hỏi.
- Bản thiếu gia nghe nói ngươi bị thương tại Hoang Nguyên Cổ thành cho nên sang đây thăm ngươi, rõ ràng còn hỏi ta, có phải làm việc trái lương tâm hay không?
Trác Dương cười nói, trong khi nói chuyện liền cầm bình ngọc ra.
- Đây là đan dược chữa thương của Hoằng Nghiệp đại sư, mỗi một viên đều vô cùng trân quý, cho ngươi một viên, lần sau cũng phải cẩn thận!
Nói xong binh ngọc bay tới.
Tiếp nhận bình ngọc và mở nắp bình ra, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Đào biến sắc:
- Hồi sinh đan? Ngươi tặng ta?
- Đương nhiên, Hoằng Nghiệp đại sư luyện chế mười viên, ta muốn hai quả, một cho ngươi, một chính mình giữ lại, ta sợ ngươi hồ đồ như thế, về sau đi ra ngoài không về được.
Trác Dương nói.
- Đa tạ!
Diệp Đào lập tức thu bình ngọc, cúi người cảm tạ, vẻ mặt thành khẩn.
Hồi sinh đan, tên như ý nghĩa, là đan dược khởi tử hồi sinh, có đan dược này muốn chết cũng khó khăn!
Bởi vậy đủ thấy đáng sợ!
Đan dược như thế, không nói giá trị liên thành nhưng tuyệt đối có tiền không mua nổi, rất khó tìm được, vị Trác Dương này nghe hắn bị thương lại chuyên đi đòi hỏi liền thấy tình cảm đáng quý.
- Nhiếp huynh, vị này là bằng hữu của ta, Trác Dương, tiểu thế gia của Trác phủ trong mười hai công tước!
Diệp Đào giới thiệu hai người với nhau.
- Trác Dương, vị này chính là Nhiếp Vân đại sư cứu ta tại Hoang Nguyên Cổ thành!
- Bái kiến Trác thiếu gia!
Nhiếp Vân ôm quyền.
Vừa rồi nhìn thấy Trác Dương và Diệp Đào nói chuyện tùy ý như thế cũng đoán ra thân phận không đơn giản, nghe được lại một trong mười hai phủ công tước cho nên gật đầu.
Thân phận gì kết giao với người nào, Diệp Đào thiếu niên anh hùng, Trác Dương tự nhiên sẽ không kém.
- Thì ra là Nhiếp Vân đại sư!
- Lúc ta tới có nghe Liễu Hạo nói, nhờ có ngươi xuất thủ cứu giúp và còn khiêu chiến thắng Bạch Thủ Y Thánh, thật sự là lợi hại!
- Ta cho rằng ngươi là lão đầu, không nghĩ tới trẻ tuổi như vậy!
- Như vậy cũng tốt, cùng là người trẻ tuổi, chủ đề nhiều một chút, không cần câu thúc.
Trác Dương là người hào sảng nên cười nói tự nhiên.
- Đương nhiên!
Nhiếp Vân gật đầu.
Nói vài câu với Nhiếp Vân, không thể không nói Trác Dương cũng là người biết vừa đúng, nói chuyện không bám vào một khuôn mẫu, căn bản không có e dè và cẩn thận như đệ tử thế gia khác.
Kỳ thật Nhiếp Vân rất ưa thích kết giao với người như thế, nói chuyện không hề che lấp, nhanh mồm nhanh miệng nói rõ không có tâm cơ, làm bằng hữu với người thế này không đến mức lo lắng hãi hùng bị hắn bán đứng.