- Xem ra ba đại cường giả phong vương thật sự nhận ra Chân Huyết Vương.
Chân Huyết Vương tử vong... Khả năng có quan hệ với bọn họ.
Tương thông những tin tức này, sau khi liên hệ với Tĩnh Tâm nói chuyện, Nhiếp Vân làm sao không rõ.
Chân huyết chi tinh, ba đại cường giả phong vương xưng hô A Da Nạp Chi Tinh, từ đó biết rõ y tinh thạch chỉ là thành phần cấu thành, hoặc là nguyên nhân khác, hiện tại xem ra A Da Nạp và Chân Huyết Vương là một.
Biết rõ tên thật của Chân Huyết Vương, nếu như nói ba đại cường giả phong vương không biết vị vương giả dị tộc này, đánh chết hắn cũng không tin.
- Vị cường giả này, đây là khí linh chúng ta tranh đấu, hi vọng ngươi không nên nhúng tay!
Khí linh bộ dạng Chân Huyết Vương nhìn thấy Tĩnh Tâm quan hệ mật thiết với Nhiếp Vân, dùng chủ tớ tương xứng, sắc mặt của hắn khó coi, lúc này nội tâm tồn may mắn nói một câu.
- Ah? Không nhúng tay vào? Tĩnh Tâm triệt để hiệu trung với ta, là người hầu của ta, ngươi muốn giết nàng, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý?
Nhiếp Vân mỉm cười.
Hai đại khí linh tranh đoạt quyền khống chế Chân Huyết Vương Quan là phải phân ra thắng bại, ngươi chết ta sống, tuy Tĩnh Tâm khống chế chủ thể nhưng đối phương khống chế vị trí trọng yếu nhất, hơn nữa còn là khí linh thượng cốt sót lại, thực lực còn hơn xa nàng, nếu mặc kệ, tùy ý bọn hắn chiến đấu, chỉ sợ không qua bao lâu Tĩnh Tâm bị chém giết, bị gia hỏa trước mặt thôn phệ.
Nhìn thần thái của gia hỏa này chắc chắn là kẻ phản phúc, Tĩnh Tâm không có dị tâm với mình, điểm này không cần nghĩ cũng hiểu Nhiếp Vna lựa chọn ra sao.
- Nếu ngươi nhúng tay, vậy cũng chết đi cho ta!
Khí linh bộ dạng Chân Huyết Vương thấy Nhiếp Vân không đồng ý, trong mắt sinh ra sát cơ nồng đậm.
- Tuy ngươi rất lợi hại nhưng nơi này là sân nhà của ta, chỉ cần ngươi không có phá vỡ lực lượng vương miện, như vậy không thể đánh thắng ta.
Hắn gào thét sau đó ngón tay lớn mười vạn dặm lập tức đánh tới trước mặt Nhiếp Vân và Tĩnh Tâm.
- Không cần thi triển chút quỷ kế này với ta.
Nhìn ngón tay trơớc mặt, Nhiếp Vân cũng không tránh né, hắn vươn tay vỗ vào lưng Tĩnh Tâm.
Răng rắc!
Hắn vỗ nhẹ một cái, vốn không có vật gì sau lưng liền phát ra tiếng giòn vang, một bàn tay bị đánh nát.
- Ah...
Tĩnh Tâm biến sắc.
Nếu như không phải chủ nhân phát hiện, chỉ chiêu này cũng làm nàng không chết cũng trọng thương.
Chỉ cần nàng bị giết hoặc bị cắn nuốt, Chân Huyết Vương Quan chẳng khác nào chỉ có một khí linh, Nhiếp Vân cường đại hơn nữa cũng không thể làm vương miện hủy diệt, nhất định phải để hắn sống sót.
Cho nên biết rõ không phải đối thủ của Nhiếp Vân nhưng vẫn muốn ra tay, trên thực tế cũng không phải lỗ mãng mà là nghĩ ra dối sách.
Chỉ có điều ma cao một thước đạo cao một trượng, hắn suy nghĩ hoàn mỹ không tỳ vết nhưng đáng tiếc gặp được Nhiếp Vân, tất cả thành bọt nước.
- Ngươi. . .
Hiển nhiên khí linh không nghĩ tới Nhiếp Vân sẽ phát hiện, hắn vô cùng bối rối, vội vàng đánh một chưởng sau đó bỏ trốn.
- Trốn? Ngươi có thể trốn ở đâu? Định!
Cười nói một câu, Nhiếp Vân miệng phun kim ngôn.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt khí linh cường đại biến thành côn trùng trong hổ phách, không tiếp tục nhúc nhích và bị áp chế triệt để.
- Tĩnh Tâm, đi luyện hóa hắn đi!
Chẳng muốn nói nhảm nữa, Nhiếp Vân quay đầu phân phó một câu.
- Vâng!
Tĩnh Tâm bay qua.
Nàng muốn trưởng thành cần triệt để khống chế Chân Huyết Vương Quan, nhất định phải thôn phệ khí linh khác, đây là cách sinh tồn, cũng không có thương cảm gì đáng nói.
- Không. . .
Khí linh bộ dạng Chân Huyết Vương bị khống chế, ánh mắt của hắn phio thường khủng hoảng, liên tục cầu khẩn, đáng tiếc... Hai người chỉ có một được phép sống tiếp, còn lại đều là vô bổ.
Một lát sau năng lượng hùng hậu cảu khí linh này rót vào người Tĩnh Tâm.
Xì xì xì xì...
Quần áo của Tĩnh Tâm hóa thành bụi phấn, thân thể lung linh hoàn mỹ xuất hiện.
- Chủ nhân!
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Tĩnh Tâm đứng lên sau đó hưng phấn đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Khục khục, mặc quần áo. . .
Nhìn nàng chạy tới trước mặt, Nhiếp Vân cảm thấy xấu hổ, hắn lấy một bộ y phục che thân thể lung linh của nàng.
- Tĩnh Tâm có mặc quần áo hay không cũng là người của chủ nhân, không có gì khác nhau.
Đôi mắt Tĩnh Tâm xoay tròn sau đó cười nói.
- Ach?
Nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Vân lắc đầu, cũng không nói nhảm.
- Tư tưởng của ngươi đã trưởng thành không ít.
Tĩnh Tâm trước kia đơn thuần đáng yêu, không khác gì tiểu cô nương bảy tám tuổi, cũng không có suy nghĩ và ý niệm trưởng thành, hiện tại nói ra lời này, ánh mắt giảo hoạt, thân thể trần truồng là cố ý, Nhiếp Vân quan sát tỉ mỉ thì làm sao không biết.
- Thôn phệ khí linh, ta phát triển không ít, tự nhiên sẽ lớn lên!
- Chẳng lẽ chủ nhân ưa thích tiểu loli mà không thích thục tỷ?
Tĩnh Tâm cười nói, liếc mắt nhìn thân thể hoàn mỹ của mình.
- Nếu không... Ta lại biến trở về bộ dạng như cũ? Ngươi có thể... Tùy ý. . .
- Khục khục. . .
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân lảo đảo, hắn suýt sắc nước bọt, thiếu chút nữa ngất đi, xem ra nàng không chỉ lớn hơn, năng lực tư duy rất mạnh, nói tiếp sẽ không tốt, hắn phải đổi chủ đề.
- Thực lực của ngươi hiện tại rất mạnh?
Thấy hắn xấu hổ như thế, Tĩnh Tâm biết rõ đúng mực, hiểu rõ đạo lý hăng quá hoá dở cho nên không nói thêm, cũng trả lời hắn:
- Thân là khí linh, bởi vì không có thân thể, ý niệm đơn thuần cũng là cường giả phong vương!
- Sức chiến đấu kém nhiều... Vận dụng Chân Huyết Vương Quan là có thể ngăn cản một lúc!
- Đương nhiên, đó là do vương miện bị hao tổn nhiều năm, nếu vương miện có thể chữa trị triejt để, ta chẳng những có thể biến hóa xuất hiện trước mặt chủ nhân, còn có thể đánh nhau với cường giả phong vương mà không rơi vào thế hạ phong!
- Ngăn cản cường giả phong vương? Chiến đấu không lâm vào hạ phong?
Nhiếp Vân khiếp sợ.
Nếu thật là như vậy, hắn đã có một người hầu cấp phong vương... Quá cường đại ah.
- Đúng vậy!
Tĩnh Tâm tràn đầy đắc ý.
Chủ nhân trước mặt cho dù làm chuyện gì cũng tính trước, nhìn hắn giật mình là việc hiếm gặp.
- Làm sao có thể giúp vương miện khôi phục?
Nhiếp Vân hơi động tâm.
Nếu đúng như Tĩnh Tâm nói, khi triệt để khôi phục, hắn sợ gì đám người A Dục Vương?
- Cần một ít bảo vật trân quý, Kim Linh Ngân Sa, Cửu Thiên Linh Lung Thạch, Hỗn Độn Hàn Tinh!
Tĩnh Tâm nói.