Ngay sau đó liền biến mất.
Nhiếp Vân đứng trong hào quang, nhìn thấy không gian mở ra một đường, không ngừng xuất hiện vỡ vụn lại tổ hợp, lực hấp dẫn xô đẩy như muốn xé nát thân thể của hắn, hắn có cảm giác hít thở khó khăn.
- Khó trách phải có truyền tống lệnh mới có thể đi vào, thực lực không bằng cưỡng ép thuấn di sẽ bị không gian cắn trả thật lớn.
Nhiếp Vân không ngừng vận chuyển lực lượng mới thoải mái hơn nhiều.
Không gian của Hoàn Vũ thần giới có lực áp bách thật lớn, cường giả Đại Đế bố trí Truyền Tống Trận có thể truyền tống người đi nhưng lúc sử dụng cũng thừa nhận lực áp bách khủng bố.
Nếu như không có Đại Đế thủ lệnh, có thể đoán được rất dễ dàng rơi vào vòng xoáy không gian khi truyền tống và hóa thành hư vô.
Hắn đường đường thân thể Vương cảnh viên mãn, sức chiến đấu có thể so với Hoàng cảnh sơ kỳ cũng khó chống lại, đủ để nhìn ra, Truyền Tống Trận cũng không phải người nào cũng có thể đi vào, thực lực không đạt được, cưỡng ép đi vào gây chuyện không tốt còn chưa tới nơi đã chết rồi.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Vân cảm giác thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Đến rồi?
Lúc mở mắt ra nhìn thấy không gian đã ổn định lại, bọn họ đã ở trong kiến trúc lớn.
- Nơi này là phạm vi Phổ Thiên hoàng triều, thành Vân Châu!
Thấy hắn trợn mắt, Diệp Đào thiếu gia tươi cười giới thiệu.
- Thành Vân Châu?
Nhiếp Vân sững sờ:
- Truyền Tống Trận không phải đặt ngoài thành sao? Trực tiếp đặt ở thành Vân Châu, chẳng lẻ không sợ những thế lực lớn khác tới quấy rối
Trước kia thập địa đặt truyền tống trận ở đảo hoang xa xôi chính là sợ có thế lực quấy rối, lúc này Truyền Tống Trận đặt trực tiếp trong thành Vân Châu... Có phải quá mạo hiểm hay không?
- Ha ha, Phổ Thiên lĩnh ngay ở chỗ này, ai dám quấy rối?
Nghe được hắn hỏi, Diệp Đào cười ha ha, trong lời nói mang theo ngạo ý.
Phổ Thiên lĩnh là thế lực gần trước trong cửu đại thế lực, tuy Truyền Tống Trận đặt ngay lối ra thành Vân Châu nhưng không ai dám tới quấy rối.
Bằng không chính là uy hiếp Phổ Thiên hoàng triều!
- Đúng thế!
Nhiếp Vân cũng cảm thấy khí phách trong lời đối phương, không nhịn được gật đầu.
Vẫn lo lắng sợ hãi kẻ khác tới quấy rối chỉ là một ít tiểu thế lực, thế lực lớn chân chính có khí phách vương giả đường đường chính chính, dám đặt Truyền Tống Trận tại thành Vân Châu, cũng không ai dám đến tìm phiền toái, nếu có kẻ không biết trời cao đất rộng, nhất định sẽ trực tiếp lọt vào diệt sát!
Đây là khí độ và phách lực của thế lực lớn.
- Đi thôi!
Diệp Đào thiếu gia dẫn đường đi ra ngoài.
Rời khỏi Truyền Tống Trận và đi vào con đường lớn, kiến trúc cao lớn sừng sững ở hai bên, đủ loại cửa hàng mọc lên san sát như rừng, người đến người đi phi thường náo nhiệt.
- Không hổ là Phổ Thiên hoàng triều, thật phồn hoa.
Đi đường một hồi, Nhiếp Vân cũng phải cảm khái.
So sánh với nơi này, trước kia nhìn thấy thành Hỏa Thần, thành Hồng Hà chẳng khác gì thâm sơn cùng cốc, hoàn toàn không thể so sánh!
Thành Vân Châu mang theo khí độ và phồn hoa của thành thị lớn, ở trong đó náo nhiệt làm người ta hoa mắt, cho dù thực sự có mưu đồ làm loạn, chỉ sợ cũng phải bái phục mức phồn hoa của thành thị mà không dám ra tay làm càn!
- Xem bộ dạng Nhiếp huynh hẳn là lần đầu tiên tới thành Vân Châu a!
Nhìn phản ứng của hắn trong mắt, Diệp Đào cười nói.
- Đúng vậy a, lần thứ nhất tới, ếch ngồi đáy giếng làm Diệp huynh chê cười.
Nhiếp Vân cười cười.
Loại thành thị lớn này đừng nói là hắn, đổi lại bất cứ kẻ nào cũng như thế.
- Thành Vân Châu dựa theo vị trí ngôi sao trong thiên địa bố trí mà thành, phù hợp thiên địa tự nhiên, từ đó làm người ta có cảm giác mình bé nhỏ như hạt bụi.
- Không thể không nói Phổ Thiên Đại Đế thật sự là hào kiệt một đời, làm người ta bội phục.
Diệp Đào gật đầu nói.
- Thành thị này có bố cục liên quan tới Phổ Thiên Đại Đế?
- Đúng vậy a, nghe nói Phổ Thiên Đại Đế tham chiếu ngôi sao trong thiên địa làm thành, cả thành thị mang theo cảm ngộ thiên địa của cường giả Đại Đế, thực lực những người như chúng ta quá yếu, chỉ có đối mặt đồ vật Đại Đế lưu lại mới cảm thấy bé nhỏ, sâu trong nội tâm không dám sinh ra tâm tư phản kháng.
Diệp Đào nói.
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Thực lực Phổ Thiên Đại Đế đứng hàng đầu trong Thần giới, hắn tự mình ra tay bố trí thành Vân Châu, khó trách hùng vĩ như thế.
- Đúng rồi, ta lần đầu tiên tới thành Vân Châu, ta không quá hiểu phân chia thế lực nơi này, Diệp huynh có thể giới thiệu cho ta biết hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
Hắn lại nghĩ tới mình tới đây làm gì, đầu tiên phải tìm hiểu bố cục thành Vân Châu, trọng yếu nhất chính là thế lực nơi này.
Chỉ có biết rõ thế lực của thành Vân Châu mới có thể lợi dụng và đạt được mục đích.
- Ngươi không biết?
Diệp Đào sững sờ sau đó nhìn tâấy hắn thật sự không biết, không giống giả bộ, lúc này mới cười khổ lắc đầu.
Trước kia Liễu Hạo còn hoài nghi hắn là cố ý tiếp cận muốn lẫn vào Diệp gia, hiện tại mới biết được... Người ta căn bản không biết DIệp gia ngươi là cái gì.
- Hoàn toàn không biết gì cả...
Nhiếp Vân nói.
- Được rồi, đã Nhiếp huynh hỏi thăm thì ta cũng nói một chút, nơi này không phải nơi nói chuyện, đợi đến phủ đệ của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Phân bố thế lực thành Vân Châu không tính là bí mật gì, nếu muốn nghe sẽ dễ dàng nghe được.
Nhiếp Vân gật đầu.
Thành Vân Châu vô cùng rộng lớn, trên đường người đến người đi, đường đi quá đông đúc.
Dọc theo đường đi một hồi, lúc này có mấy chiếc xe ngựa chạy tới, trong đó có ghi chữ “Diệp“.
Xem ra Diệp Đào vừa về tới thành Vân Châu đã thông tri tộc nhân nghênh đón.
- Nhiếp huynh, mời!
Ngồi lên xe ngựa, đoàn người tiến lên phía trước.
Thời gian không dài, xe ngựa dừng lại trước phủ đệ to lớn.
Cửa chính có treo hoành phi với hai chữ “Diệp phủ” chói mắt, nó tỏa ra hào quang rực rỡ.
- Diệp Đào thiếu gia trở lại!
Vừa tới trước cửa, một người bộ dạng quản gia xuất hiện, ngay sau đó vô số hộ vệ dẫn ngựa và cầm đồ vật, đám đông nghênh đón đi vào.
- Giang bá, vị này là Nhiếp huynh, là khách quý ta mời tới, ngươi an bài gian phòng nghỉ ngơi trước.
Đi vào cửa chính, Diệp Đào an bài sau đó nói với Nhiếp Vân:
- Nhiếp huynh thứ lỗi, ta đi bẩm báo một chút, sẽ trở lại rất nhanh!
- Ân!
Nhiếp Vân biết rõ đại gia tộc quy củ rất nhiều, Diệp Đào mới từ nơi khác quay về có lẽ phải đi bẩm báo, quay người nói với Giang bá sau đó rời đi.