- Tông chủ, không biết bọn chúng giấu ở nơi nào, ta ở ngoài sáng, bọn chúng trong tối, làm sao bây giờ?
Lão tửu quỷ hỏi.
- Kỳ thật cũng đơn giản, chúng ta không biết bọn chúng ở đâu, cũng có thể làm bọn chúng không biết chúng ta ở đâu, chỉ cần chúng ta thành công biến trong tối, bọn chúng biến thành ngoài sáng là được rồi.
Nhiếp Vân nói.
- Chúng ta ở trong tối?
Lão tửu quỷ và những người khác đồng thời sững sờ.
- Đúng vậy, nơi này có một đạo địa hành chi khí và một đạo ẩn nấp chi khí, tất cả mọi người đặt lên người, qua một hồi chúng ta chui vào mặt đất, từ sáng chuyển vào tối, Ổ Thao, ngươi đưa tin với đám người Minh Hoành đi, nói chúng ta đã tới tầng chín, ta không tin bọn chúng không ra.
Nhiếp Vân tươi cười.
- Biện. . . Biện pháp tốt!
Nghe chủ ý như thế, lão tửu quỷ và mọi người đều tươi cười.
Có biện pháp, mọi người nhanh chóng vận dụng một đạo địa hành chi khí và một đạo ẩn nấp chi khí, chỉ trong nháy am,ứt mọi người đã chìm vào trong mặt đất.
Mặt đất tầng thứ chín phi thường tương tự đại lục Phù Thiên, do nham thạch cấu tạo và hỗn hợp với đất tạo thành, ở bên trong lại phối hợp với thiên phú ẩn nấp sư thì khó tìm thấy hơn nữa.
Cho dù hai người Minh Hoành, Minh Hinh có linh hồn ba ngàn thê độ muốn phát hiện cũng ít có khả năng.
- Dường như suy bại chi khí trong mặt đất còn nồng đậm hơn, mọi người tăng tốc đi.
Xuống đất, Nhiếp Vân lập tức cảm giác suy bại khí tức trong đó càng đậm vượt xa ngoại giới.
Mặt đất nơi này xâm nhiếm suy bại chi khí không biết bao nhiêu năm tháng, mỗi một tấc thổ nhưỡng, ngay cả tảng đá và linh thạch cũng ẩn chứa đại lượng suy bại khí tức, đi dưới mặt đất tuy an toàn nhưng suy bại khí tức lại càng thêm nồng đậm, từ đó làm mọi người khó lòng phòng bị.
Vì không chậm trễ thời gian, mọi người tăng thêm tốc độ tiến lên.
Tại tầng thứ chín suy bại không gian không một gốc cây, khắp nơi hoang vu, dã gió thổi phật, bụi đất tung bay, ngay cả tầm nhìn cũng không rõ ràng.
- Mọi người trước ẩn giấu ở chỗ này không nên hành động, ta nhìn thấy đám người Minh Hoành, qua một lát sẽ quay trở lại.
Đi một hồi, đột nhiên mọi người nghe được Nhiếp Vân nói trong đầu của mình, lập tức mất đi thân ảnh của hắn.
Sau khi rời khỏi mọi người, Nhiếp Vân tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát thân ảnh đám người Minh Hoành xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của Nhiếp Vân.
- Ân? Đây là trận pháp gì? Không ngờ có thể hội tụ suy bại chi khí chung quanh, nếu sử dụng chúng công kích sẽ là một đòn đáng sợ.
Đi tới một lúc một trận pháp xuất hiện trong tầm mắt thiên nhãn.
Trận pháp này do hơn bốn mươi tên yêu nhân Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong bố trí mà thành, hai mắt những yêu nhân này ngây ngốc, dường như bị cưỡng bức quán đỉnh nên mất đi tâm trí, bọn chúng xếp đặt dựa theo phương thức dặc thù, bọn chúng đứng phía sau mô đất, vị trí của bọn chúng âất khác nhau, từ đó biến thành tổ hợp quỷ dị.
Đổi lại người bình thường mặc dù nhìn thấy khẳng định cũng không đoán ra đám người này làm cái gì nhưng Nhiếp Vân thân là Trận Pháp Sư, hắn vừa nhìn đã biết đám người này bố trí trận pháp, hơn nữa là trận pháp phi thường cường đại.
Trận pháp này chưa bao giờ thấy qua, căn cứ khống chế khi giao đấu, nó có thể hấp thu suy bại chi khí sau đó tiến công kẻ khác, có thể tưởng tượng, nếu mình không vụng trộm tiến lên xem xét, một khi bị trận pháp vây khốn, chỉ sợ qua mười giây sau cơ năng thân thể già yếu, không có khả năng chiến đấu tiếp.
- Hừ, muốn tính kế ta, ta sẽ cho các ngươi ăn chút thú vị.
Trong nội tâm suy tính một phen, phát hiện thực bị khốn trụ, mặc dù mình hiện tại cũng không có biện pháp gì tốt, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, thân thể lặng lẽ tiến tới phía dưới một yêu nhân, bàn tay xuyên thấu qua mặt đất sau đó kéo bàn chân yêu nhân xuống đất.
Ầm ầm!
Ám kình bộc phát phối hợp linh hồn lực cường đại, chỉ trong nháy mắt xuyên thấu bàn chân của đối phương, trong khoảng khắc nội tạng, linh hồn và đầu của đối phương biến thành bùn nhão.
Tuy yêu nhân đã bị giết nhưng thân thể bị lực lượng khổng lồ của Nhiếp Vân khống chế vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không ai nhìn ra cái gì.
- Một! Tiếp tục!
Một kích thành công và không có phản ứng gì, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, hắn đi tới trước mặt yêu nhân thứ hai làm như ban đầu, hắn đánh chết yêu nhân thứ hai nhanh chóng.
Có hai lần thành công, phía sau đơn giản hơn nhiều, Nhiếp Vân một đường chém giết tất cả yêu nhân bày trận, một cũng không lưu.
Những yêu nhân này hẳn đã bị hai người Minh Hoành, Minh Hinh dùng biện pháp nào đó cưỡng bức quán thâu lực lượng, bản thân không có thần trí, cũng không thể đầu độc thành thủ hạ của mình, cho nên hắn không muốn phiền toái , còn không bằng hiện tại đánh lén tiêu diệt đi.
Không biết Nhiếp Vân đã lặng lẽ đi vào, cũng đánh chết tất cả thuộc hạ, lúc này hai người Minh Hoành, Minh Hinh đứng sau mô đất, sắc mặt âm trầm, đường như đang chờ tin tức gì đó.
- Minh Hoành, tại sao bọn chúng chưa tới? Không phải là Ổ Thao làm phản chứ!
Minh Hinh cau mày, lời nói băng hàn.
- Làm hparn? Hắn nên biết kế cục đắc tội đặc sứ Linh giới là thế nào, sẽ không làm ra chuyện như xuẩn như thế, yên tâm đi, có thể từ tầng thứ bảy, tầng thứ tám chậm trễ một ít thời gian, sẽ nhanh thôi.
Minh Hoành nói khẽ:
- Qua một hồi, bọn chúng thứ nhất, ngươi phụ trách chủ trì trận pháp đối phó Nhiếp Vân và đầu Kim Giáp Long, ta dẫn động các ngươi chiến đấu kích phát lực lượng rót vào Hướng Vinh Chi Thụ, dùng máu tươi nuôi nấng trực tiếp xuyên phá tường vây bên ngoài Bắc Đẩu tinh phủ, sau đó tiến vào bên trong.
- Ah, đúng rồi, Lạc Khuynh Thành là quân cờ ta bố trí lúc trước, trước không vội đánh chết, hơn nữa nàng có vô cấu chi thể và tinh khiết linh hồn, rất có tác dụng trong luyện hóa tinh phủ!
- Ta biết rõ, ta cũng không có hứng thú đánh chết một con nhóc, hiện tại ta chỉ muốn giết một mình Nhiếp Vân nhất!
Minh Hinh hừ lạnh.
- Ân. . .
Minh Hoành đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy ngọc bài trong lòng bàn tay chấn động, một đạo hào quang xuất hiện.
Là Ổ Thao đưa tin tới.
- Tốt, chuẩn bị cho tốt, bọn chúng tới rồi.
Sau khi nhìn rõ chữ trên đó, đôi mắt Minh Hoành sáng ngời đứng lên.
Vù vù vù!
Bọn chúng vừa đứng lên đã nhìn thấy xa xa có mười đạo khí lãng bay tới, đi đầu là một thiếu niên, dung quang tỏa sáng, gương mặt bừng bừng phấn chấn, chính là Nhiếp Vân.
Lão tửu quỷ hỏi.
- Kỳ thật cũng đơn giản, chúng ta không biết bọn chúng ở đâu, cũng có thể làm bọn chúng không biết chúng ta ở đâu, chỉ cần chúng ta thành công biến trong tối, bọn chúng biến thành ngoài sáng là được rồi.
Nhiếp Vân nói.
- Chúng ta ở trong tối?
Lão tửu quỷ và những người khác đồng thời sững sờ.
- Đúng vậy, nơi này có một đạo địa hành chi khí và một đạo ẩn nấp chi khí, tất cả mọi người đặt lên người, qua một hồi chúng ta chui vào mặt đất, từ sáng chuyển vào tối, Ổ Thao, ngươi đưa tin với đám người Minh Hoành đi, nói chúng ta đã tới tầng chín, ta không tin bọn chúng không ra.
Nhiếp Vân tươi cười.
- Biện. . . Biện pháp tốt!
Nghe chủ ý như thế, lão tửu quỷ và mọi người đều tươi cười.
Có biện pháp, mọi người nhanh chóng vận dụng một đạo địa hành chi khí và một đạo ẩn nấp chi khí, chỉ trong nháy am,ứt mọi người đã chìm vào trong mặt đất.
Mặt đất tầng thứ chín phi thường tương tự đại lục Phù Thiên, do nham thạch cấu tạo và hỗn hợp với đất tạo thành, ở bên trong lại phối hợp với thiên phú ẩn nấp sư thì khó tìm thấy hơn nữa.
Cho dù hai người Minh Hoành, Minh Hinh có linh hồn ba ngàn thê độ muốn phát hiện cũng ít có khả năng.
- Dường như suy bại chi khí trong mặt đất còn nồng đậm hơn, mọi người tăng tốc đi.
Xuống đất, Nhiếp Vân lập tức cảm giác suy bại khí tức trong đó càng đậm vượt xa ngoại giới.
Mặt đất nơi này xâm nhiếm suy bại chi khí không biết bao nhiêu năm tháng, mỗi một tấc thổ nhưỡng, ngay cả tảng đá và linh thạch cũng ẩn chứa đại lượng suy bại khí tức, đi dưới mặt đất tuy an toàn nhưng suy bại khí tức lại càng thêm nồng đậm, từ đó làm mọi người khó lòng phòng bị.
Vì không chậm trễ thời gian, mọi người tăng thêm tốc độ tiến lên.
Tại tầng thứ chín suy bại không gian không một gốc cây, khắp nơi hoang vu, dã gió thổi phật, bụi đất tung bay, ngay cả tầm nhìn cũng không rõ ràng.
- Mọi người trước ẩn giấu ở chỗ này không nên hành động, ta nhìn thấy đám người Minh Hoành, qua một lát sẽ quay trở lại.
Đi một hồi, đột nhiên mọi người nghe được Nhiếp Vân nói trong đầu của mình, lập tức mất đi thân ảnh của hắn.
Sau khi rời khỏi mọi người, Nhiếp Vân tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát thân ảnh đám người Minh Hoành xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của Nhiếp Vân.
- Ân? Đây là trận pháp gì? Không ngờ có thể hội tụ suy bại chi khí chung quanh, nếu sử dụng chúng công kích sẽ là một đòn đáng sợ.
Đi tới một lúc một trận pháp xuất hiện trong tầm mắt thiên nhãn.
Trận pháp này do hơn bốn mươi tên yêu nhân Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong bố trí mà thành, hai mắt những yêu nhân này ngây ngốc, dường như bị cưỡng bức quán đỉnh nên mất đi tâm trí, bọn chúng xếp đặt dựa theo phương thức dặc thù, bọn chúng đứng phía sau mô đất, vị trí của bọn chúng âất khác nhau, từ đó biến thành tổ hợp quỷ dị.
Đổi lại người bình thường mặc dù nhìn thấy khẳng định cũng không đoán ra đám người này làm cái gì nhưng Nhiếp Vân thân là Trận Pháp Sư, hắn vừa nhìn đã biết đám người này bố trí trận pháp, hơn nữa là trận pháp phi thường cường đại.
Trận pháp này chưa bao giờ thấy qua, căn cứ khống chế khi giao đấu, nó có thể hấp thu suy bại chi khí sau đó tiến công kẻ khác, có thể tưởng tượng, nếu mình không vụng trộm tiến lên xem xét, một khi bị trận pháp vây khốn, chỉ sợ qua mười giây sau cơ năng thân thể già yếu, không có khả năng chiến đấu tiếp.
- Hừ, muốn tính kế ta, ta sẽ cho các ngươi ăn chút thú vị.
Trong nội tâm suy tính một phen, phát hiện thực bị khốn trụ, mặc dù mình hiện tại cũng không có biện pháp gì tốt, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, thân thể lặng lẽ tiến tới phía dưới một yêu nhân, bàn tay xuyên thấu qua mặt đất sau đó kéo bàn chân yêu nhân xuống đất.
Ầm ầm!
Ám kình bộc phát phối hợp linh hồn lực cường đại, chỉ trong nháy mắt xuyên thấu bàn chân của đối phương, trong khoảng khắc nội tạng, linh hồn và đầu của đối phương biến thành bùn nhão.
Tuy yêu nhân đã bị giết nhưng thân thể bị lực lượng khổng lồ của Nhiếp Vân khống chế vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không ai nhìn ra cái gì.
- Một! Tiếp tục!
Một kích thành công và không có phản ứng gì, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, hắn đi tới trước mặt yêu nhân thứ hai làm như ban đầu, hắn đánh chết yêu nhân thứ hai nhanh chóng.
Có hai lần thành công, phía sau đơn giản hơn nhiều, Nhiếp Vân một đường chém giết tất cả yêu nhân bày trận, một cũng không lưu.
Những yêu nhân này hẳn đã bị hai người Minh Hoành, Minh Hinh dùng biện pháp nào đó cưỡng bức quán thâu lực lượng, bản thân không có thần trí, cũng không thể đầu độc thành thủ hạ của mình, cho nên hắn không muốn phiền toái , còn không bằng hiện tại đánh lén tiêu diệt đi.
Không biết Nhiếp Vân đã lặng lẽ đi vào, cũng đánh chết tất cả thuộc hạ, lúc này hai người Minh Hoành, Minh Hinh đứng sau mô đất, sắc mặt âm trầm, đường như đang chờ tin tức gì đó.
- Minh Hoành, tại sao bọn chúng chưa tới? Không phải là Ổ Thao làm phản chứ!
Minh Hinh cau mày, lời nói băng hàn.
- Làm hparn? Hắn nên biết kế cục đắc tội đặc sứ Linh giới là thế nào, sẽ không làm ra chuyện như xuẩn như thế, yên tâm đi, có thể từ tầng thứ bảy, tầng thứ tám chậm trễ một ít thời gian, sẽ nhanh thôi.
Minh Hoành nói khẽ:
- Qua một hồi, bọn chúng thứ nhất, ngươi phụ trách chủ trì trận pháp đối phó Nhiếp Vân và đầu Kim Giáp Long, ta dẫn động các ngươi chiến đấu kích phát lực lượng rót vào Hướng Vinh Chi Thụ, dùng máu tươi nuôi nấng trực tiếp xuyên phá tường vây bên ngoài Bắc Đẩu tinh phủ, sau đó tiến vào bên trong.
- Ah, đúng rồi, Lạc Khuynh Thành là quân cờ ta bố trí lúc trước, trước không vội đánh chết, hơn nữa nàng có vô cấu chi thể và tinh khiết linh hồn, rất có tác dụng trong luyện hóa tinh phủ!
- Ta biết rõ, ta cũng không có hứng thú đánh chết một con nhóc, hiện tại ta chỉ muốn giết một mình Nhiếp Vân nhất!
Minh Hinh hừ lạnh.
- Ân. . .
Minh Hoành đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy ngọc bài trong lòng bàn tay chấn động, một đạo hào quang xuất hiện.
Là Ổ Thao đưa tin tới.
- Tốt, chuẩn bị cho tốt, bọn chúng tới rồi.
Sau khi nhìn rõ chữ trên đó, đôi mắt Minh Hoành sáng ngời đứng lên.
Vù vù vù!
Bọn chúng vừa đứng lên đã nhìn thấy xa xa có mười đạo khí lãng bay tới, đi đầu là một thiếu niên, dung quang tỏa sáng, gương mặt bừng bừng phấn chấn, chính là Nhiếp Vân.