- Giết hại đồng tộc quá nhiều có thương tích thiên hòa, tuổi thọ vương giả mỗi một thời đại sẽ không quá dài, sống không quá trăm vạn năm cũng sẽ chết!
Liệt Thiên Thú vương nói.
Trải qua những chuyện vừa rồi, hơn nữa một người một thú đã ký kết khế ước không xâm phạm lẫn nhau cho nên ở chung hòa hợp, rất nhiều chuyện cũng nói tỉ mỉ với Nhiếp Vân.
- Thương tích thiên hợp? Thế giới Liệt Thiên khu cũng có Thiên Đạo?
Đạt tới thực lực như bọn họ, cái gọi là thương tích thiên hòa cũng không phải chỉ nói miệng, tất nhiên là Thiên Đạo tiến hành chế tài, bởi vì nơi này là Vạn Giới Động Thiên, thú vương lại là cường giả Thiên Đạo cho nên làm cho chúng cảm thấy kiêng kị chỉ sợ chỉ cóThiên Đạo của thế giới Liệt Thiên khu.
- Ân! Mỗi qua trăm vạn năm thế giới chi tâm sẽ thông cáo tất cả Liệt Thiên Thú tuổi thọ của thú vương tới cực hạn, ngay sau đó thân thể thú vương sẽ suy yếu nhanh chóng và tử vong, tất cả Liệt Thiên Thú trải qua chiến đấu sẽ chọn ra thú vương mới.
Thú vương lắc đầu.
- Chính là bởi vì như thế ta mới nghĩ đột phá đế cảnh, chỉ có trở thành đế cảnh mới có thể thoát ly Thiên Đạo khống chế, trở thành tồn tại vĩnh hằng!
Nhiếp Vân gật đầu.
Trước kia hắn có chút nghi hoặc, vì sao Phần Thiên Thú Vương, Liệt Thiên Thú vương nghe được có được cơ hội đột phá đế cảnh lại hưng phấn như thế, dù sao đối với chúng mà nói đã vô địch, so với bị người Thần giới bắt, còn không bằng ở chỗ này làm vương làm thánh.
Náo cả buổi lại có nguyên nhân ở đây.
Chỉ cần không thành đế cảnh, sớm muộn gì cũng chết, thậm chí tuổi thọ còn không bằng tộc nhân bình thường, khó trách chúng phí hết tâm huyết nghĩ cách đột phá.
Thần giới cũng có cường giả thâu thiên tá thọ, tuổi thọ không do bản thân khống chế, là do Thiên Đạo đến quyết định, thời gian ngắn còn có thể thừa nhận, nếu thời gian dài sẽ có phản kháng.
- Nếu như bọn chúng tìm thế giới chi tâm, khẳng định sẽ đi tới nơi này.
- Cũng khó trách chúng ta không tìm thấy.
Không đi nói chuyện này nữa, Liệt Thiên Thú vương nói sang chuyện khác.
Nơi này là nơi mang táng lịch đại thú vương, bình thường Liệt Thiên Thú không được phép tới đây, nếu nắp ở đây, khó trách tìm khắp cả thế giới cũng không phát hiện tung tích.
Nhiếp Vân nhìn sang phía trước.
Sơn mạch trước mặt phập phồng liên miên không dứt, nó bị một đám sương mù bao phủ không thấy rõ rộng lớn bao nhiêu.
Phóng thích không gian chi lực trong nạp vật thế giới chỉ có thể bao phủ phạm vi một dặm, nói cách khác sương mù bao phủ dãy núi áp chế lực lượng nạp vật thế giới của hắn chỉ còn một phần mười.
- Quả nhiên có thế giới chi tâm!
Tuy hắn không cách nào quan sát toàn cảnh nơi này, bằng vào nạp vật thế giới cảm ứng vẫn có thể cảm nhận được thế giới chi tâm tồn tại.
Xem ra Liệt Thiên Thú vương cũng không lừa gạt mình.
Chỉ cần xác định vị trí của thế giới chi tâm, nghĩ biện pháp thôn phệ tấn cấp đến hoàn mỹ giới vực, như vậy hắn có thể rời khỏi nơi đây.
Nếu như đến lúc đó thú vương trở mặt, cùng lắm cứ ném Viêm Hoàng điện ra ngoài.
Thành công cô đọng hoàn mỹ giới vực, như thế hắn có thể luyện hóa một phần cấm chế của Viêm Hoàng điện, cho dù đối phương muốn cướp đoạt cũng không làm được.
Lại nói hai người ký kết khế ước, đến lúc đó thật muốn trở mặt, ai sống ai chết còn chưa biết.
- Ân? Có người đến đây!
Nhiếp Vân đang định cẩn thận cảm ứng vị trí chính xác của thế giới chi tâm, chợt nghe Liệt Thiên Thú vương lên tiếng, nhìn theo hướng hắn nói, Nhiếp Vân phát hiện thú vương đang nhìn chằm chằm vào một hướng.
Đi đến trước mặt, quả nhiên Nhiếp Vân cũng phát hiện không đúng.
Trong sơn cốc cách đó không xa có dấu vết chiến đấu, vô số cây cối dính bụi mù, một ít thân cây cũng bị lực lượng khổng lồ đánh cháy đen giống như trải qua hỏa hoạn.
- Là.. Phần Thiên Thú Vương!
Nhìn kỹ tình cảnh khốc liệt trong núi, đột nhiên ánh mắt Liệt Thiên Thú vương lóe sáng, sắc mắt khó coi.
- Phần Thiên Thú Vương? Hắn không phải đã đi sao?
Nhiếp Vân sững sờ.
Trước khi chính mình và Liệt Thiên Thú vương gặp mặt nhau đã nhìn thấy Phần Thiên Thú Vương nổi giận đùng đùng rời đi, tại sao xuất hiện tại nơi này và lưu dấu vết tại đây?
- Ta trúng kế, nếu như đoán không sai, đây chẳng qua là phân thân của nó dẫn dắt lực chú ý của ta mà thôi... Mà bản thể của nó đi tới nơi này, đáng giận.
Liệt Thiên Thú vương nghiến răng thật lớn.
Nơi này là nơi mai táng thú vương, được xem là nơi trọng yếu nhất của Liệt Thiên Thú nhất tộc, Phần Thiên Thú Vương không nói tiếng nào đã đi tới đây, đối với nó mà nói đây là khiêu khích.
Khó trách gia hỏa này chạy tới tìm Liệt Thiên Thú vương, trong lời nói không có chút thành tín nào, tùy tiện bàn vài câu sau đó tức giận đùng đùng rời đi, thì ra đây chẳng qua là phân thân dùng để chuyển di ánh mắt của Liệt Thiên Thú vương, mà bản tôn đã lặng lẽ tới đây.
Nhưng mà ... Phần Thiên Thú Vương không phải nghĩ biện pháp đuổi giết chính mình sao? Tới nơi này làm gì?
Nó cũng không thể thôn phệ thế giới chi tâm!
Cả Thần giới, trừ hắn chỉ sợ không tìm ra người thứ hai luyện hóa thế giới chi tâm.
- Không đúng... Nếu là Phần Thiên Thú Vương, hắn giao chiến với ai? Tại nơi này có sinh linh khác sao?
Đột nhiên Nhiếp Vân nhớ tới cái gì.
Nơi này là nơi mai táng Liệt Thiên Thú Vương, Liệt Thiên Thú bình thường không cho phép tiến vào, dựa theo đạo lý không có sinh mạng tồn tại, là cái gì chiến đấu với Phần Thiên Thú Vương?
Nhiếp Vân nghĩ đến Liệt Thiên Thú vương cũng nghĩ đến, sắc mặt khó coi, nó vỗ cánh ay xuống.
Một người một thú đi vào giữa sơn cốc, cẩn thận nhìn một vòng.
- Dấu vết ở nơi đây đã tồn tại được sáu ngày!
Nói cách khác... Sáu ngày trước Phần Thiên Thú Vương đã tới đây, hơn nữa còn tiến hành chiến đấu ở đây.
Xem dấu vết một hồi, Nhiếp Vân đoán được thời gian.
Từ Thú Vương cung tiến tới nơi này cần ba ngày, sáu ngày trước chính là thời điểm mất tung tích đám người Đa Ba vương tử.
- Ân?
Nhiếp Vân vươn tay lăng không một trảo.
Hô!
Một thanh trường thương từ dưới đất bay tới rơi vào tay của hắn.
- Là Hoàng cảnh viên mãn thần binh của nhân loại... Chẳng lẽ... Đám người Đa Ba vương tử đã tới đây?
Nhìn thấy trường thương này, vẻ mặt Nhiếp Vân đầy cổ quái.
Trước kia hắn nói nhân loại xâm lấn thế giới chi tâm chỉ là thâận miệng nói mà nói, muốn lừa gạt Liệt Thiên Thú vương dẫn hắn tìm kiếm nơi này, không nghĩ tới biến khéo thành vụng... Đám người Đa Ba vương tử cũng đi tới nơi đây.