Chính là bởi vì nghĩ tới những chuyện này cho nên hắn mới không ngăn cản.
- Nếu như người đã đến đông đủ, như vậy cũng nên mở Thần Chi di tích rồi! Trước khi mở ra ta có vài chuyện muốn nói một chút!
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì có một đạo thanh âm chậm rãi vang lên. Người nói chuyện chính là tông chủ Giang Hào của Vạn Nhận sơn.
- Thứ nhất, sau khi Thần Chi di tích mở ra chỉ có thể duy trì ba tháng. Nói cách khác trong vòng ba tháng, vô luận các ngươi đi bao xa đều phải trở về. Bằng không cũng sẽ bị vây ở bên trong, không có khả năng trở về!
- Thứ hai, trong di tích không cấm sát lục, bất luận kẻ nào cũng có thể chém giết đối phương. Cho nên, tất cả phải cẩn thận!
- Thứ ba, đồ lấy được trong di tích chúng ta sẽ không đòi hỏi. Các ngươi cứ yên tâm tranh đoạt, lấy được bao nhiêu thì lấy, có mạng cầm về là được!
- Cũng chỉ có vài điều như vậy mà thôi. Quan trọng nhất là trong vòng ba tháng phải đi ra, bằng không, cho dù có nhiều bảo vật hơn nữa cũng không có tác dụng. Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ mở ra!
Nương theo tiếng quát của Giang Hào, ở chỗ của tứ đại tông chủ đột nhiên xuất hiện bốn đạo quang mang. Quang mang giống như là lợi kiếm xé rách trời cao, mượn lực lượng hỗn độn đánh tới phong ấn trước mắt. Nương theo một tiếng nổ vang, một cái khe to lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Cái khe này ước chừng cao hàng ức vạn thước, vắt ngang trong hư không trên tinh cầu tràn ngập phế tích. Giống như là một cái miệng rộng dữ tợn mà đen kịt, muốn đem tất cả mọi người thôn phệ vào bên trong.
- Đi!
Thấy cái cái khe này, bên trong đám người đột nhiên có một tiếng rống lên. Lập tức có vô số đạo thân ảnh bắn thẳng vào bên trong, giống như mây đen che khuất bầu trời, lại giống như vô số châu chấu rậm rạp, nhìn không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người tiến vào.
- Ca ca, đệ đi trước. . .
Bên tai vang lên tiếng truyền âm, Nhiếp Vân lập tức nhìn thấy Nhiếp Đồng ở trong đám người, nhanh chóng triệt để biến mất. Lẫn vào trong đại quân cho nên cũng không nhìn thấy tung tích được nữa.
- Chúng ta đi!
Cổ Tiêu khẽ hô một tiếng, chân bước về phía trước. Đám người Thất Nguyên thì theo sát phía sau hắn. Mấy đạo thân ảnh xé rách trời cao, giống như một cái dây kim loại có thể cắt tất cả, bắn thẳng về phía cái khe to lớn trước mắt.
Nhiếp Vân theo sát phía sau mọi người.
Thiên phú Thiên hành sư phối hợp với Phượng hoàng chi dực thi triển ra. Tốc độ cũng không chênh lệch bao nhiêu với đám người Cổ Tiêu. Trong nháy mắt đã tiến vào tinh không chi vực suy bại trước mắt.
Két két két két!
Vừa mới tiến vào nơi này thì nhất thời Nhiếp Vân đã cảm thấy có một cỗ suy bại khí ập tới. Dường như muốn ăn mòn thân thể và linh hồn của hắn. Làm cho ở sâu trong lòng hắn cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
A a a a a a. . .
Từng tiếng kêu thảm vang vọng bên tai, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn qua. Lúc này mới phát hiện ra, ở phía trước có không ít người vọt tới. Bởi vì cỗ khí tức này tập kích cho nên đã tử vong, thi thể lơ lửng, phiêu đãng trên không trung. Lần nữa tăng thêm vẻ quỷ dị cho phiến tinh không này.
- Đi theo ta!
Khẽ hô một tiếng, bàn tay Cổ Tiêu đưa về phía trước, một thứ có hình dáng như cây dù xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Bao phủ phương viên hơn mười dặm vào bên trong. Có thứ này xuất hiện, khí tức suy bại lập tức bị chắn ở bên ngoài.
- Cửu U tán! Bảo vật phòng ngự cấp bậc tương đương với Thiên Diệp Bình Chướng.
Thấy cây dù, Nhiếp Vân gật đầu thầm nghĩ.
Sau khi giết chết Cừu Thiên, Thiên Diệp Bình Chướng trên người của hắn tự nhiên cũng bị Nhiếp Vân luyện hóa. Chỉ là hắn vẫn không có sử dụng mà thôi. Tuy rằng khí tức suy bại của tinh vực này có thể sản sinh ra công kích đối với người khác. Nhưng mà so với loạn phong của Loạn Phong cốc còn kém rất nhiều, đừng nói là Thiên Diệp Bình Chướng, tùy tiện dùng một ít thủ đoạn cũng có thể ngăn cản.
Cửu U tán này cũng giống như Thiên Diệp Bình Chướng, cũng là trái cây của một loại Hỗn độn cổ sinh mệnh kết mà thành. Là một loại pháp bảo phòng ngự cực mạnh, có nó chống cự, khí tức suy bại ở đây không thể tập kích được mọi người mữa.
- Đi!
Cửu U tán đã mở, vô số đệ tử Quy Khư hải tiến vào phạm vi đã được che chở, Cổ Tiêu lại dẫn đầu phóng về phía cái khe.
Lúc này người của những tông môn khác cũng đã tiến vào không ít, người của Quy Khư hải cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Ầm!
Vừa mới tiến vào cái khe thì nhất thời Nhiếp Vân cảm thấy thời không trong nháy mắt biến hóa, cả người như đã tiến vào một cái mộ lớn vậy. Ngay cả hít thở cũng có chút trắc trở.
Đây là một thế giới nghiền nát, thoạt nhìn so với thế giới trước đó hắn nhìn thấy ở Thiên Địa Lục Đạo còn quỷ dị hơn, chung quanh đều bị nghiền nát, không có bất luận một chút linh khí nào.
- Quả nhiên không hấp thu được linh khí. . .
Đan điền vận chuyển, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy như đã bị vật gì đó giam giữ vậy. Chỉ có thể sử dụng lực lượng trong cơ thể mà không thể hấp thu được lực lượng bên ngoài tiến hành bổ sung tiêu hao.
- Nguyên khí đan điền vận chuyển!
Trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại không có chút biểu tình nào. Thầm hô một tiếng, nguyên khí đan điền chậm rãi vận chuyển. Một lát sau, Nhiếp Vân lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Nguyên khí đan điền ở bên ngoài có thể coi như là một biển lực lượng vô cùng vô tận. Mà ở ở đây, loại này cảm giác như vậy không ngờ cũng đã biến mất, giống như nó căn bản không tồn tại vậy.
Ở trong Thần Chi di tích này giống như tất cả pháp tắc hỗn độn trong nháy mắt đã bị mất đi. Mỗi người đều giống như trẻ con vừa mới tập đi, chỉ có thể y theo quy tắc của nó mà hành sự.
- Mọi người không nên khinh dịch động thủ, như vậy sẽ làm cho lực lượng càng tiêu hao nhiều hơn. Tới lúc đó ngay cả trở về cũng không còn khí lực!
Bàn tay vung lên, Cửu U tán được thu hồi vào trong cơ thể, Cổ Tiêu nói.
- Vâng.
Tất cả mọi người đều đồng ý với hắn.