- Ngươi...
Không có nghĩ tới lời nói của nữ nhân này còn tàn nhẫn hơn mình, sắc mặt Mộ Thanh có chút khó coi.
Trong bảy nữ nhân này, nếu nói đấu võ mồm, sợ rằng tất cả đều không phải là đối thủ của Di Tĩnh. Danh tiếng tiểu bá vương, tuyệt đối không phải là hư danh.
- Đúng vậy a, Nhiếp Vân ở chung với ta mấy tháng, cũng không có nhắc tới các ngươi nha. Ngay cả tên các ngươi ta cũng chưa từng nghe nói qua, không phải là mạo danh, cố ý nói như vậy đó chứ?
Thấy câu nói đầu tiên của Di Tĩnh đã làm cho Mộ Thanh nói không nên lời, Dịch Thanh cảm thấy sảng khoái vô cùng, vừa cười vừa nói.
Mới vừa rồi song phương còn đối địch, trong nháy mắt chuyển thành liên minh, cùng nhau đối phó với bốn đối thủ cạnh tranh, vôluận dung mạo thực lực đều không kém gì các nàng.
- Là ai nói hưu nói vượn, ăn nói bừa bãi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Lạc Khuynh Thành nhà chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ của Nhiếp Vân, cùng nhau lớn lên, đã sớm tư định chung thân. Cho dù cùng các ngươi ở chung thì cũng chỉ là hoa dại ven đường, hái một chút mà thôi. Các ngươi còn tưởng rằng chân tình hay sao? Không nên tự kỷ a!
Thấy các nàng liên thủ, hai mắt Mộ Thanh xoay chuyển, miệng cười lạnh nói.
- Thanh mai trúc mã, ta... nào có!
Nghe thấy Mộ Thanh nói vậy, sắc mặt Lạc Khuynh Thành đỏ lên.
Tuy rằng so với mọi người thì nàng quen biết Nhiếp Vân sớm nhất, thế nhưng trên thực tế còn kém rất xa thanh mai trúc mã. Mặt mũi của nàng cũng mỏng, da mặt cũng không dày giống như Mộ Thanh, dám nói như vậy.
- Thanh mai trúc mã?
Dịch Thanh, Hoắc Dĩnh, Di Tĩnh nghe thấy Mộ Thanh nói vậy, trong mắt ba người đều đồng loạt hiện lên địch ý.
Trong thời gian ở chung với Nhiếp Vân, các nàng cũng biết trong lòng của hắn có một nữ nhân không thể thay thế, chẳng lẽ là vị Lạc Khuynh Thành này?
Nhìn bộ dáng ôn nhu điềm tĩnh của nàng, quả thực cũng có khả năng...
Tuy rằng nàng ta phủ nhận, nhưng mà nữ nhân trời sinh ưa thích ghen tuông, các nàng lập tức tràn ngập địch ý với Lạc Khuynh Thành này.
- Các ngươi thực nhàm chán, tranh giành miệng lưỡi thì được gì chứ? Ta hỏi các ngươi, các ngươi biết rõ Nhiếp Vân bây giờ đang ở đâu hay không?
Nhìn thấy mọi người đối chọi gay gắt, Bách Hoa Tu bất đắc dĩ lắc đầu, cắt đứt tranh cãi của mọi người, nàng hỏi.
Các nàng vốn nghe được có người đàm luận tới Nhiếp Vân cho nên mới định tới hỏi thăm. Ai ngờ còn chưa hỏi được thì đã dẫn tới mấy địch nhân, quả thật là buồn cười.
- Không biết!
- Ta nghe nói hắn đuổi giết Vân Huyên rồi, tới bây giờ còn chưa có trở lại!
- Cái gì? Vân Huyên là nữ nhân nào? Nhiếp Vân sao phải đuổi theo nàng? Chẳng lẽ nàng ta còn đẹp hơn Khuynh Thành muội muội nhà chúng ta sao?
- Chẳng lẽ có khí chất hơn Hoắc Dĩnh Thánh nữ hay sao?
- ...
Nghe thấy lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử gọi là Vân Huyên, đám người Mộ Thanh lại cảm thấy nhức đầu. Bất quá mọi người cũng biết là đuổi giết, cho nên sau khi nghe xong mới xấu hổ một hồi.
Cho dù chỉ nhiều hơn một chữ, nhưng mà tính chất lại hoàn toàn khác biệt.
- Có thể nhìn ra được các ngươi đều có hảo cảm với Nhiếp Vân. Bất quá, cãi lộn ở đây cũng vô dụng. Mấu chốt là Nhiếp Vân ưa thích ai, chờ hắn tới thì hỏi là được. Ở đây cãi lộn sẽ chỉ làm cho người ta chê cười mà thôi!
Cuối cùng, Bách Hoa Tu ngắt lời mọi người lời, lại nói.
Trong bảy nữ nhân, nếu như dựa theo tuổi tác tính toán, nàng là lớn nhất, cho nên, cũng có quyền lên tiếng nhất.
- Được!
Nghe nàng nói như thế, mọi người lập tức ngừng lại.
Cũng đúng, mấu chốt là Nhiếp Vân a. Trong lòng ưa thích ai mới là vương đạo, hắn không thích ngươi, cho dù miệng lưỡi lợi hại tới đâu cũng vô dụng.
So với việc cãi lộn ở đây còn không bằng chờ hắn xuất hiện. Khi đó lại hỏi một chút, nếu như không thích mình, như vậy cũng chỉ có thể cam chịu. Dưa hái xanh không ngọt. Ách, đương nhiên, nếu như có thể mạnh mẽ dùng vũ lực thì các nàng cũng muốn ra tay một chút…
- Di Tĩnh, còn không đi, còn ở chỗ này làm gì?
Mấy người vừa mới đạt thành hiệp nghị thì chợt nghe tiếng gầm lên vang vọng.
- Ồ, ca ca!
Nghe thấy tiếng quát, Di Tĩnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt ca ca đỏ tươi như máu. Nàng lập tức lè lưỡi, vẻ mặt xấu hổ, vội vàng đi theo.
Nàng đã từng nói với ca ca không gặp Nhiếp Vân a, mà bây giờ, khục khục... Khoảng cách xa như vậy, có lẽ ca ca không nghe thấy a...
Di Tĩnh an ủi bản thân.
Di Tĩnh rời đi, chúng nữ còn lại cũng biết có tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa gì. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhớ kỹ dung mạo và thân thể đối phương, sau đó quay người trở lại đội ngũ của mình.
- Ai, hai si nhi!
Tông chủ Nguyên Ngưng của Linh Lung tiên tông nhìn thấy hai đại Thánh nữ thánh khiết không gì sánh được của tông môn lại vì tranh đoạt một người nam nhân mà làm như vậy. Hắn không khỏi cười khổ, lắc đầu.
Chữ tình là thứ khó hiểu nhất trên thế gian. Cho dù tu vi nàng mạnh như vậy, cũng không có cách nào hiểu rõ.
- Sư phụ!
Nghe thấy tiếng cảm khái của sư phụ, vành mắt nhị nữ hơi đỏ lên, nhất là Dịch Thanh, càng mang theo vẻ cô đơn nồng đậm.
Thời gian nàng ở chung với Nhiếp Vân rất dài, cảm tình đối với hắn so với Hoắc Dĩnh còn sâu đậm hơn. Sau khi tiến vào tông môn, cố gắng như vậy, tuy rằng cũng vì chuyện kia. Nhưng mà còn có nguyên nhân là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn, không làm vật cản của hắn, chính thức được hắn tán thành.
Hiện tại xem ra, muốn làm cho hắn triệt để thừa nhận mình, quá khó.
Hồng nhan tri kỷ của hắn thật sự quá nhiều, có thể tạo thành một tiểu đội a!
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, truwsco tiên vẫn nên nghĩ xem làm thế nào cứu mẫu thân ra a!
Lắc đầu dứt bỏ sự cô đơn trong, Dịch Thanh quay đầu nhìn về phía Di Tĩnh đang rời đi theo Di Hoa, trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.
Di Hoa này chẳng những là cừu nhân của Nhiếp Vân, mà cũng là cừu nhân của nàng!
So với tâm tư của Dịch Thanh, Hoắc Dĩnh, Lạc Khuynh Thành trở lại Tĩnh Thiên tông, ánh mắt cũng có chút rời rạc.
Nhiếp Vân phát triển thế nào nàng nhìn rõ từng chút một, tâm hồn thiếu nữ bắt đầu từ Lạc Thủy thành đã luôn đặt lên trên người hắn. Nhưng mà nàng cũng biết, người ưu tú như thế, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân ưa thích rất, muốn trổ hết tài năng, chiếm cứ một vị trí quan trọng trong lòng hắn, chuyện này nhất định không có khả năng a.
Không có nghĩ tới lời nói của nữ nhân này còn tàn nhẫn hơn mình, sắc mặt Mộ Thanh có chút khó coi.
Trong bảy nữ nhân này, nếu nói đấu võ mồm, sợ rằng tất cả đều không phải là đối thủ của Di Tĩnh. Danh tiếng tiểu bá vương, tuyệt đối không phải là hư danh.
- Đúng vậy a, Nhiếp Vân ở chung với ta mấy tháng, cũng không có nhắc tới các ngươi nha. Ngay cả tên các ngươi ta cũng chưa từng nghe nói qua, không phải là mạo danh, cố ý nói như vậy đó chứ?
Thấy câu nói đầu tiên của Di Tĩnh đã làm cho Mộ Thanh nói không nên lời, Dịch Thanh cảm thấy sảng khoái vô cùng, vừa cười vừa nói.
Mới vừa rồi song phương còn đối địch, trong nháy mắt chuyển thành liên minh, cùng nhau đối phó với bốn đối thủ cạnh tranh, vôluận dung mạo thực lực đều không kém gì các nàng.
- Là ai nói hưu nói vượn, ăn nói bừa bãi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Lạc Khuynh Thành nhà chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ của Nhiếp Vân, cùng nhau lớn lên, đã sớm tư định chung thân. Cho dù cùng các ngươi ở chung thì cũng chỉ là hoa dại ven đường, hái một chút mà thôi. Các ngươi còn tưởng rằng chân tình hay sao? Không nên tự kỷ a!
Thấy các nàng liên thủ, hai mắt Mộ Thanh xoay chuyển, miệng cười lạnh nói.
- Thanh mai trúc mã, ta... nào có!
Nghe thấy Mộ Thanh nói vậy, sắc mặt Lạc Khuynh Thành đỏ lên.
Tuy rằng so với mọi người thì nàng quen biết Nhiếp Vân sớm nhất, thế nhưng trên thực tế còn kém rất xa thanh mai trúc mã. Mặt mũi của nàng cũng mỏng, da mặt cũng không dày giống như Mộ Thanh, dám nói như vậy.
- Thanh mai trúc mã?
Dịch Thanh, Hoắc Dĩnh, Di Tĩnh nghe thấy Mộ Thanh nói vậy, trong mắt ba người đều đồng loạt hiện lên địch ý.
Trong thời gian ở chung với Nhiếp Vân, các nàng cũng biết trong lòng của hắn có một nữ nhân không thể thay thế, chẳng lẽ là vị Lạc Khuynh Thành này?
Nhìn bộ dáng ôn nhu điềm tĩnh của nàng, quả thực cũng có khả năng...
Tuy rằng nàng ta phủ nhận, nhưng mà nữ nhân trời sinh ưa thích ghen tuông, các nàng lập tức tràn ngập địch ý với Lạc Khuynh Thành này.
- Các ngươi thực nhàm chán, tranh giành miệng lưỡi thì được gì chứ? Ta hỏi các ngươi, các ngươi biết rõ Nhiếp Vân bây giờ đang ở đâu hay không?
Nhìn thấy mọi người đối chọi gay gắt, Bách Hoa Tu bất đắc dĩ lắc đầu, cắt đứt tranh cãi của mọi người, nàng hỏi.
Các nàng vốn nghe được có người đàm luận tới Nhiếp Vân cho nên mới định tới hỏi thăm. Ai ngờ còn chưa hỏi được thì đã dẫn tới mấy địch nhân, quả thật là buồn cười.
- Không biết!
- Ta nghe nói hắn đuổi giết Vân Huyên rồi, tới bây giờ còn chưa có trở lại!
- Cái gì? Vân Huyên là nữ nhân nào? Nhiếp Vân sao phải đuổi theo nàng? Chẳng lẽ nàng ta còn đẹp hơn Khuynh Thành muội muội nhà chúng ta sao?
- Chẳng lẽ có khí chất hơn Hoắc Dĩnh Thánh nữ hay sao?
- ...
Nghe thấy lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử gọi là Vân Huyên, đám người Mộ Thanh lại cảm thấy nhức đầu. Bất quá mọi người cũng biết là đuổi giết, cho nên sau khi nghe xong mới xấu hổ một hồi.
Cho dù chỉ nhiều hơn một chữ, nhưng mà tính chất lại hoàn toàn khác biệt.
- Có thể nhìn ra được các ngươi đều có hảo cảm với Nhiếp Vân. Bất quá, cãi lộn ở đây cũng vô dụng. Mấu chốt là Nhiếp Vân ưa thích ai, chờ hắn tới thì hỏi là được. Ở đây cãi lộn sẽ chỉ làm cho người ta chê cười mà thôi!
Cuối cùng, Bách Hoa Tu ngắt lời mọi người lời, lại nói.
Trong bảy nữ nhân, nếu như dựa theo tuổi tác tính toán, nàng là lớn nhất, cho nên, cũng có quyền lên tiếng nhất.
- Được!
Nghe nàng nói như thế, mọi người lập tức ngừng lại.
Cũng đúng, mấu chốt là Nhiếp Vân a. Trong lòng ưa thích ai mới là vương đạo, hắn không thích ngươi, cho dù miệng lưỡi lợi hại tới đâu cũng vô dụng.
So với việc cãi lộn ở đây còn không bằng chờ hắn xuất hiện. Khi đó lại hỏi một chút, nếu như không thích mình, như vậy cũng chỉ có thể cam chịu. Dưa hái xanh không ngọt. Ách, đương nhiên, nếu như có thể mạnh mẽ dùng vũ lực thì các nàng cũng muốn ra tay một chút…
- Di Tĩnh, còn không đi, còn ở chỗ này làm gì?
Mấy người vừa mới đạt thành hiệp nghị thì chợt nghe tiếng gầm lên vang vọng.
- Ồ, ca ca!
Nghe thấy tiếng quát, Di Tĩnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt ca ca đỏ tươi như máu. Nàng lập tức lè lưỡi, vẻ mặt xấu hổ, vội vàng đi theo.
Nàng đã từng nói với ca ca không gặp Nhiếp Vân a, mà bây giờ, khục khục... Khoảng cách xa như vậy, có lẽ ca ca không nghe thấy a...
Di Tĩnh an ủi bản thân.
Di Tĩnh rời đi, chúng nữ còn lại cũng biết có tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa gì. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhớ kỹ dung mạo và thân thể đối phương, sau đó quay người trở lại đội ngũ của mình.
- Ai, hai si nhi!
Tông chủ Nguyên Ngưng của Linh Lung tiên tông nhìn thấy hai đại Thánh nữ thánh khiết không gì sánh được của tông môn lại vì tranh đoạt một người nam nhân mà làm như vậy. Hắn không khỏi cười khổ, lắc đầu.
Chữ tình là thứ khó hiểu nhất trên thế gian. Cho dù tu vi nàng mạnh như vậy, cũng không có cách nào hiểu rõ.
- Sư phụ!
Nghe thấy tiếng cảm khái của sư phụ, vành mắt nhị nữ hơi đỏ lên, nhất là Dịch Thanh, càng mang theo vẻ cô đơn nồng đậm.
Thời gian nàng ở chung với Nhiếp Vân rất dài, cảm tình đối với hắn so với Hoắc Dĩnh còn sâu đậm hơn. Sau khi tiến vào tông môn, cố gắng như vậy, tuy rằng cũng vì chuyện kia. Nhưng mà còn có nguyên nhân là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn, không làm vật cản của hắn, chính thức được hắn tán thành.
Hiện tại xem ra, muốn làm cho hắn triệt để thừa nhận mình, quá khó.
Hồng nhan tri kỷ của hắn thật sự quá nhiều, có thể tạo thành một tiểu đội a!
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, truwsco tiên vẫn nên nghĩ xem làm thế nào cứu mẫu thân ra a!
Lắc đầu dứt bỏ sự cô đơn trong, Dịch Thanh quay đầu nhìn về phía Di Tĩnh đang rời đi theo Di Hoa, trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.
Di Hoa này chẳng những là cừu nhân của Nhiếp Vân, mà cũng là cừu nhân của nàng!
So với tâm tư của Dịch Thanh, Hoắc Dĩnh, Lạc Khuynh Thành trở lại Tĩnh Thiên tông, ánh mắt cũng có chút rời rạc.
Nhiếp Vân phát triển thế nào nàng nhìn rõ từng chút một, tâm hồn thiếu nữ bắt đầu từ Lạc Thủy thành đã luôn đặt lên trên người hắn. Nhưng mà nàng cũng biết, người ưu tú như thế, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân ưa thích rất, muốn trổ hết tài năng, chiếm cứ một vị trí quan trọng trong lòng hắn, chuyện này nhất định không có khả năng a.