Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Muốn Thiên Đạo lựa chọn vị hôn phu? Lộ Công Huyền ta còn trẻ tài tuấn, tự tin xứng với ngươi, làm gì phải bỏ gần cầu xa chứ.

Lộ Công Huyền cau mày đi tới, trong mắt mang theo thần thái ngạo thị thiên hạ, dường như thiên tài trong mắt hắn không đáng nhắc tới, hắn mới là tồn tại trọng yếu của thế gian.

- Xứng đôi thì ta phải gả cho ngươi sao? Ngươi thôi đi, ta muốn lựa chọn vị hôn phu, không nên chậm trễ thời gian của ta.

Trần Lạc Dung cau mày lên tiếng.

- Tốt, tốt, có cá tính, ta rất ưa thích, nếu ngươi mượn Thiên Đạo chi lực lựa chọn, ta có thể thành toàn ngươi!

Thấy đối phương kiên trì, Lộ Công Huyền vốn đang giằng co, mọi người ở đây cảm thấy tùy thời có khả năng bộc phát chiến đấu, đột nhiên có tiếng cười vang lên.

- Thiếu tông chủ. . .

Đám người Lộ Cửu Thiên không rõ vì sao thiếu tông chủ đáp ứng, tất cả đều sững sờ lộ ra vẻ lo lắng.

Nếu như Lộ Cửu Thiên có thể cưới Trần Lạc Dung tương đương mang cho Lạc Huyền Tông tài phú cực lớn, từ đó trợ giúp gia tăng thực lực của tông môn.

- Không cần phải nói, nàng có thể mượn nhờ Thiên Đạo chi lực lựa chọn, nhưng ta nghĩ Thiên Đạo lựa chọn vị con rể kia có còn sống tới lúc động phòng hoa chúc hay không.

Lộ Công Huyền cười cười, hắn mở quạt xếp trong tay, trong mắt mang theo hàn quang lạnh lùng.

- Có thể sống tới lúc động phòng hoa chúc?

Lộ Cửu Thiên vốn sững sờ, lúc này hiểu rõ và cười ha ha.

- Vẫn là thiếu tông chủ anh minh!

Nói xong bàn tay thu tấm lưỡi ngăn cản Thiên Đạo trên cao.

Thiên Đạo chọn người, sau khi chọn xong ý niệm biến mất, Lộ Công Huyền có ý vô cùng đơn giản, chính là chờ nàng chọn người xong sẽ chém giết.

Ngươi không phải muốn kết hôn sao? Không có đối tượng kết hôn thì gả cho ai?

- Ngươi. . . Hèn hạ!

Nghe hai người nói chuyện với nhau, thân thể mềm mại của Trần Lạc Dung run rẩy:

- Làm như vậy, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ Thiên Đạo trừng phạt sao?

- Thiên Đạo trừng phạt? Ta đương nhiên sợ, nhưng ngươi cảm thấy Thiên Đạo sẽ bởi vì ta giết phế vật mà phạt ta sao?

Lộ Công Huyền cười lạnh.

- Ngươi. . .

Nhìn thấy bộ dạng vô sỉ của đối phương, Trần Lạc Dung cắn răng ngà.



- Lạc Dung, bất kể hắn, ta không tin Thiên Đạo chọn người mà hắn dám giết.

Trần Ngạo Huyền vung tay lên, trong mắt mang theo ngạo khí:

- Nếu như hắn thực dám làm như thế, ta sẽ tiếp tục tế tự Thiên Đạo, nhờ nó tiến hành trừng phạt, tin tưởng có người vi phạm ý niệm của nó, nó chắc chắn sẽ trừng phạt rất nặng.

Cho dù là thế giới Cửu Thiên hay là thế giới Ngân Nguyệt, Thiên Đạo đều là tồn tại chí cao vô thượng, không ai dám vi phạm.

- Không tin ngươi thử xem!

Lộ Công Huyền khoát tay một cái, sau lưng xuất hiện một cái ghế dựa, quay người ngồi sau đó không quan tâm đối phương làm gì.

- Xem ra gia hỏa này không phải đặc biệt cung kính với Thiên Đạo ah.

Nhiếp Vân cười khẽ nhìn về phía U Liên.

- Ta cũng không biết, chỉ cần tu luyện trong thế giới, ý niệm Thiên Đạo không thể trái, đây là đạo lý tuyên cổ, hắn thân là thiếu tông chủ đại tông môn nên biết đạo lý kia, vì sao không quá sợ hãi?

U Liên vò đầu, dường như không rõ ràng.

- Cũng có khả năng là nói chuyện giật gân, cố ý hù dọa đối phương!

Nhiếp Đồng nói chen vào.

- Có phải hù dọa hay không, qua một hồi sẽ biết rõ, chỉ sợ trong nội tâm Lộ Công Huyền đã có suy nghĩ, không chỉ muốn cưới Trần Lạc Dung đơn giản như thế đâu.

Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, ánh mắt mang theo hào quang trí tuệ.

- Ân!

Nghe được hắn phán đoán, hai người đồng thời gật đầu.

Đúng thế, tuy Trần Lạc Dung xinh đẹp, thiên phú cũng cao nhưng vì nàng tình nguyện đắc tội với Thiên Đạo, có ngốc cũng không làm như thế, chỉ sợ làm như vậy là có nguyên nhân sâu xa hơn.

Về phần cụ thể là cái gì, ba người vừa mới tới không rõ ràng.

- Tại hạ Trần gia Trần Ngạo Huyền, hi vọng Thiên Đạo có thể chọn vị hôn phu tốt nhất cho tiểu nữ Trần Lạc Dung, giúp Trần gia vượt qua cửa ải khó.

Sau khi nói chuyện, Trần Ngạo Huyền kết xuất thủ ấn lần nữa, rất nhiều bảo vật chung quanh theo hắn kết ấn bị thiêu đốt và tỏa ra hào quang màu vàng.

Hào quang sáng lên, trên bầu trời xuất hiện áp bách khôn cùng, sâu trên không gian có hào quang bảy màu xuất hiện, dường như cửu thiên tùy thời hàng lâm nơi đây.

Đại bộ phận người dưới đài cao thực lực yếu kém, uy áp hàng lâm làm nhiều người lạnh lẽo và đứng không vững.

Trong đám người muốn nói không bị ảnh hưởng chỉ sợ chỉ có ba người Nhiếp Vân.



Bằng vào thực lực của bọn họ, Thiên Đạo của thế giới Cửu Thiên tự mình hàng lâm cũng chưa chắc làm bọn họ bị thương chứ đừng nói một tia ý niệm.

Ông!

Nương theo áp lực trên không trung càng lớn, tú cầu trên không trung xoay tròn, xoay tròn càng lúc càng nhanh,

- Hô!

Từ trên cao nhìn xuống, dường như có một bàn tay vô hình điều khiển.

- Đến, là ta!

- Đến tìm ta, ai dám tranh giành với ta, ta sẽ giết kẻ đó.

Tú cầu trên không trung chậm chạp không rơi xuống, người phía dưới đã nổ tung nồi, tuy người trên đài không nghe rõ phía trên nói gì nhưng nghĩ đến đây là cơ hội cưới con gái Trần gia, cưới Trần Lạc Dung đẹp như tiên nữ, không ai không tranh đoạt.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt mấy trăm đạo khí mang tiến vào tú cầu, trên quảng trường có rất nhiều cao thủ muốn cướp tú cầu.

Tú cầu còn chưa rơi xuống phía dưới đã tranh đấu, hỗn loạn không chịu nổi, lực lượng sụp đổ làm nhiều người bị thương, không ít người bị đánh chết.

- Xem ra không cần chúng ta ra tay.

Nhìn phía dưới loạn như thế, Lộ Công Huyền cười.

- Hừ!

Nghe hắn trào phúng, Trần Ngạo Huyền hừ một tiếng, hắn tiến lên một bước và nói:

- Các vị, lần này là Thiên Đạo giúp ta lựa chọn rể hiền, đây là ý của thượng thiên, sớm đã mệnh trung chú định, cướp đoạt vô dụng!

- Chỉ tạo thành thương vong càng lớn, ta khuyên mọi người không nên kích động, tú cầu sẽ tự đình chỉ, rơi xuống ai thì sẽ là của ai.


- Hơn nữa, Ngạo Huyền ta dùng tổ tiên Trần gia thề, ai đạt được tú cầu, ai là con rể của ta, không ai có thể tổn thương hắn mảy may.


Nói đến đây Trần Ngạo Huyền không tự chủ phóng thích uy thế, uy thế của tộc trưởng đại gia tộc.


- Ha ha, khẩu khí thật là lớn, nói mạnh miệng cũng không gió đau đầu lưỡi.


- Trần Ngạo Huyền, ta phát hiện lá gan của ngươi càng lúc càng lớn.


- Trần gia từ giờ trở đi đã bị tứ đại gia tộc xoá tên, không biết sau khi biết rõ tin tức này, Trần gia chủ còn hung hăng càn quấy như vậy không?


Ầm ầm!


Bầu trời chấn động lần nữa, lại có mấy người bay tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK