Kim Mao Sư Vương, vương giả trong yêu thú Tiên phẩm cấp thấp, yêu sủng mà vô số người tha thiết ước mơ, vô luận mang đi ra ngoài hay tác chiến, đều cực kỳ đẹp mắt, uy thế mười phần.
- Lừa gạt?
Nhiếp Vân lắc đầu, cũng không muốn giải thích thêm, nhìn về phía Kim Mao Sư Vương trước mắt.
- Cho bảo tiểu tử này cút đi, đừng ngăn cản đường đi của ta!
- Ngăn cản đường của ngươi lại có thể như thế nào?
Vương Trọng cười một tiếng.
- Không được tốt lắm, con sư tử này thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng muốn ngăn cản ta, còn có chút chưa đủ!
Nhiếp Vân thấy hắn không tán thưởng, lông mi nhíu một cái.
- Không đủ? Ha ha, các ngươi nghe được chưa? Hắn vậy mà nói Kim Mao Sư Vương của ta ngăn không được hắn? Thật sự là buồn cười! Chỉ bằng thực lực Tiên Lực cảnh trung kỳ của ngươi? Hay là yêu sủng rác rưởi chỉ biết ăn kia của ngươi?
Vương Trọng cất tiếng cười to, phảng phất như đã nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế giới.
Những người khác nghe nói như thế, cũng nhịn không được lắc đầu, vì Nhiếp Vân vô tri mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Kim Mao Sư Vương là cường giả Chân Tiên cảnh, ngăn trở ngươi một Tiên Lực cảnh trung kỳ, rất đơn giản a!
Rống!
Tiếng cười của Vương Trọng còn không có chấm dứt, Tiểu Long đang ăn giống như nhận lấy vũ nhục thật lớn, đột nhiên nhìn Kim Mao Sư Vương rống lên một tiếng.
Vèo!
Kim Mao Sư Vương không ai bì nổi đột nhiên dựng lông, thời gian nháy con mắt liền chui xuống dưới mặt bàn, lạnh run.
Kim Mao Sư Vương, vương giả trong yêu thú Tiên phẩm cấp thấp, cường giả Chân Tiên cảnh, nhất cử nhất động mang theo khí vương giả, làm cho người cảm thấy tim đập nhanh.
Yêu sủng uy phong như thế, đối mặt tiểu bất điểm do Nhiếp Vân mang đến, chỉ gào rú một tiếng, liền sợ tới mức chui vào dưới mặt bàn, để cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, cả đám hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Ngũ Trảo Kim Long quá khiến người chú ý, đến Linh giới, Nhiếp Vân như trước để nó ngụy trang, ngoại nhân xem ra chỉ là Long tộc bình thường nhất mà thôi.
- Cái này...
- Sẽ không nhìn lầm chứ! Con tạp Long kia ngâm một tiếng, Kim Mao Sư Vương liền bị dọa gục xuống, sao lại thế này?
- Làm sao như vậy...
Không chỉ thanh niên tài tuấn của Thiết Long Thành có chút đờ đẫn, ngay cả Diệp Tần cùng Vương Trọng cũng có chút phản ứng không kịp.
- Kim Mao, ngươi làm cái gì? Còn không nhanh đứng lên cho ta, tiêu diệt tạp Long kia!
Sắc mặt Vương Trọng đỏ như máu, tức giận đến bạo rống.
Vừa rồi cử động của Kim Mao Sư Vương làm mặt của hắn mất hết rồi.
- Rống!
Ở dưới chủ nhân bắt buộc ra lệnh, Kim Mao Sư Vương do dự một chút mới từ dưới bàn bò ra, ngẩng đầu nhìn kỹ Tiểu Long, phát hiện chỉ là Long tộc bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lần nữa khôi phục khí phách hùng dũng oai vệ, đi vào trước mặt, rống to khiêu khích.
- Rống!
Tiếng hô của nó còn không có chấm dứt, Tiểu Long nhìn một chút, liền tịt ngòi ở trong mũi.
Thanh âm này không có lớn như Kim Mao Sư Vương, lại mang theo uy thế cùng tôn nghiêm không để cho khiêu khích, giống như một Đế Vương giáo huấn con dân.
Lạch cạch!
Kim Mao Sư Vương chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, thân thể khổng lồ lần nữa nằm rạp trên mặt đất, mặt không chút sắc.
- Ngươi... Phế vật!
Chứng kiến Chân Tiên cảnh, bị gầm một tiếng liền sợ tới mức như vậy, Vương Trọng cảm thấy thể diện mất hết, tức giận đến toàn thân không ngừng run rẩy.
Giống như Nhiếp Vân suy đoán, hắn có được thiên phú Tuần Thú sư, có thể để cho Kim Mao Sư Vương phục tùng thành yêu sủng của mình là sự tình hắn đắc ý nhất, vô luận đến chỗ nào cũng mang theo.
Mà Kim Mao Sư Vương cũng cực kỳ cho lực, gầm rú một tiếng bách thú cúi đầu. Làm sao hôm nay lại sợ tới mức như thế? Cái này cũng quá xấu hổ chết người ta rồi!
Mới vừa rồi còn nói người ta là tạp Long, đồ rác rưởi, trong nháy mắt yêu sủng của mình liền biến thành như vậy, Vương Trọng rất muốn tìm một cái lỗ chui vào.
- Rống!
Nghe được Vương Trọng phẫn nộ gào thét, vẻ mặt của Kim Mao Sư Vương ủy khuất.
Ngươi quát ta, ta cũng không biết tạp Long thoạt nhìn bình thường kia, sẽ có huyết mạch cùng uy áp cường đại như vậy a...
- Yêu sủng của Nhiếp huynh đệ quả nhiên lợi hại, xem ra trưởng bối vì an toàn của ngươi, phế đi không ít tâm tư a! Vương Trọng sư huynh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ bằng vào thiên phú Khu Tu sư, tuần phục Kim Mao Sư Vương cũng không kém, hai vị đều đã là Khu Tu sư, tỷ thí yêu sủng biểu hiện không ra trình độ, sao không so thiên phú bản thân một chút?
Thấy Vương Trọng cùng Kim Mao Sư Vương đều có chút xấu hổ, Diệp Tần đột nhiên mở miệng nói.
Hắn nói liền quy kết toàn bộ sự tình vừa rồi lên người yêu sủng. Hơn nữa quy kết sự tình yêu sủng của Nhiếp Vân đến trên người trưởng bối gia tộc.
Nghe nói như thế, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng đúng, yêu sủng của ngươi lợi hại, chỉ có thể nói gia tộc của ngươi cường đại, chuẩn bị cho ngươi sủng vật lợi hại, cũng không phải chính ngươi lợi hại!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương là thiếp vàng lên mặt, không vạch trần cũng không nhiều lời, khẽ cười một tiếng, chẳng muốn nói nhảm với bọn họ, gọi Tiểu Long lại, tiếp tục đi ra ngoài.
- Làm sao? Chẳng lẽ ngươi sợ? Nếu như sợ, là chân chính mua danh chuộc tiếng! Bản thân không có thực lực gì, nhờ yêu sủng mới sống được...
Diệp Tần cười lạnh.
Hô!
Nhiếp Vân dừng bước, xoay người lại.
Tuy không muốn so đo với bọn hắn, nhưng lời nói nói đến nước này còn ly khai, hắn cũng cảm giác được có lỗi với mình.
- Tỷ thí thiên phú bản thân? Làm sao tỷ thí?
- Cái này đơn giản, các ngươi đều là Khu Tu sư, đương nhiên phải tỷ thí thiên phú Khu Tu sư!
Thấy Nhiếp Vân không ly khai, khóe miệng Diệp Tần nhếch lên, ánh mắt lộ ra hương vị đắc ý.
- Ta nơi này có hai trái Ngân Chúc Quả, sinh trưởng ở La Sát chi địa, trong đó ẩn chứa Tu La Sát khí cuồng bạo, thậm chí còn có Sát Độc, ta là ở một lần cơ duyên xảo hợp lấy được, bất quá bởi vì bên trong sát khí quá nặng, muốn tìm một vị Khu Tu sư giúp ta hóa giải, nhưng tiếc gần đây quá bận rộn thí luyện không có thời gian! Hôm nay hai vị đều là Khu Tu sư, vừa vặn ta lấy nó ra, các ngươi một người một quả, ai có thể hóa giải sạch sẽ sát khí trong này, ta liền tặng Ngân Chúc Quả cho hắn, vừa vặn có thể phân biệt ra được ai thiên phú càng mạnh hơn nữa,
đương nhiên, thất bại phải lấy ra vật có giá trị tương đương cho ta, làm trọng tài, ta cũng không thể ăn thiệt thòi! Thế nào, có dám so hay không?
- Lừa gạt?
Nhiếp Vân lắc đầu, cũng không muốn giải thích thêm, nhìn về phía Kim Mao Sư Vương trước mắt.
- Cho bảo tiểu tử này cút đi, đừng ngăn cản đường đi của ta!
- Ngăn cản đường của ngươi lại có thể như thế nào?
Vương Trọng cười một tiếng.
- Không được tốt lắm, con sư tử này thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng muốn ngăn cản ta, còn có chút chưa đủ!
Nhiếp Vân thấy hắn không tán thưởng, lông mi nhíu một cái.
- Không đủ? Ha ha, các ngươi nghe được chưa? Hắn vậy mà nói Kim Mao Sư Vương của ta ngăn không được hắn? Thật sự là buồn cười! Chỉ bằng thực lực Tiên Lực cảnh trung kỳ của ngươi? Hay là yêu sủng rác rưởi chỉ biết ăn kia của ngươi?
Vương Trọng cất tiếng cười to, phảng phất như đã nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế giới.
Những người khác nghe nói như thế, cũng nhịn không được lắc đầu, vì Nhiếp Vân vô tri mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Kim Mao Sư Vương là cường giả Chân Tiên cảnh, ngăn trở ngươi một Tiên Lực cảnh trung kỳ, rất đơn giản a!
Rống!
Tiếng cười của Vương Trọng còn không có chấm dứt, Tiểu Long đang ăn giống như nhận lấy vũ nhục thật lớn, đột nhiên nhìn Kim Mao Sư Vương rống lên một tiếng.
Vèo!
Kim Mao Sư Vương không ai bì nổi đột nhiên dựng lông, thời gian nháy con mắt liền chui xuống dưới mặt bàn, lạnh run.
Kim Mao Sư Vương, vương giả trong yêu thú Tiên phẩm cấp thấp, cường giả Chân Tiên cảnh, nhất cử nhất động mang theo khí vương giả, làm cho người cảm thấy tim đập nhanh.
Yêu sủng uy phong như thế, đối mặt tiểu bất điểm do Nhiếp Vân mang đến, chỉ gào rú một tiếng, liền sợ tới mức chui vào dưới mặt bàn, để cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, cả đám hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Ngũ Trảo Kim Long quá khiến người chú ý, đến Linh giới, Nhiếp Vân như trước để nó ngụy trang, ngoại nhân xem ra chỉ là Long tộc bình thường nhất mà thôi.
- Cái này...
- Sẽ không nhìn lầm chứ! Con tạp Long kia ngâm một tiếng, Kim Mao Sư Vương liền bị dọa gục xuống, sao lại thế này?
- Làm sao như vậy...
Không chỉ thanh niên tài tuấn của Thiết Long Thành có chút đờ đẫn, ngay cả Diệp Tần cùng Vương Trọng cũng có chút phản ứng không kịp.
- Kim Mao, ngươi làm cái gì? Còn không nhanh đứng lên cho ta, tiêu diệt tạp Long kia!
Sắc mặt Vương Trọng đỏ như máu, tức giận đến bạo rống.
Vừa rồi cử động của Kim Mao Sư Vương làm mặt của hắn mất hết rồi.
- Rống!
Ở dưới chủ nhân bắt buộc ra lệnh, Kim Mao Sư Vương do dự một chút mới từ dưới bàn bò ra, ngẩng đầu nhìn kỹ Tiểu Long, phát hiện chỉ là Long tộc bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lần nữa khôi phục khí phách hùng dũng oai vệ, đi vào trước mặt, rống to khiêu khích.
- Rống!
Tiếng hô của nó còn không có chấm dứt, Tiểu Long nhìn một chút, liền tịt ngòi ở trong mũi.
Thanh âm này không có lớn như Kim Mao Sư Vương, lại mang theo uy thế cùng tôn nghiêm không để cho khiêu khích, giống như một Đế Vương giáo huấn con dân.
Lạch cạch!
Kim Mao Sư Vương chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, thân thể khổng lồ lần nữa nằm rạp trên mặt đất, mặt không chút sắc.
- Ngươi... Phế vật!
Chứng kiến Chân Tiên cảnh, bị gầm một tiếng liền sợ tới mức như vậy, Vương Trọng cảm thấy thể diện mất hết, tức giận đến toàn thân không ngừng run rẩy.
Giống như Nhiếp Vân suy đoán, hắn có được thiên phú Tuần Thú sư, có thể để cho Kim Mao Sư Vương phục tùng thành yêu sủng của mình là sự tình hắn đắc ý nhất, vô luận đến chỗ nào cũng mang theo.
Mà Kim Mao Sư Vương cũng cực kỳ cho lực, gầm rú một tiếng bách thú cúi đầu. Làm sao hôm nay lại sợ tới mức như thế? Cái này cũng quá xấu hổ chết người ta rồi!
Mới vừa rồi còn nói người ta là tạp Long, đồ rác rưởi, trong nháy mắt yêu sủng của mình liền biến thành như vậy, Vương Trọng rất muốn tìm một cái lỗ chui vào.
- Rống!
Nghe được Vương Trọng phẫn nộ gào thét, vẻ mặt của Kim Mao Sư Vương ủy khuất.
Ngươi quát ta, ta cũng không biết tạp Long thoạt nhìn bình thường kia, sẽ có huyết mạch cùng uy áp cường đại như vậy a...
- Yêu sủng của Nhiếp huynh đệ quả nhiên lợi hại, xem ra trưởng bối vì an toàn của ngươi, phế đi không ít tâm tư a! Vương Trọng sư huynh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ bằng vào thiên phú Khu Tu sư, tuần phục Kim Mao Sư Vương cũng không kém, hai vị đều đã là Khu Tu sư, tỷ thí yêu sủng biểu hiện không ra trình độ, sao không so thiên phú bản thân một chút?
Thấy Vương Trọng cùng Kim Mao Sư Vương đều có chút xấu hổ, Diệp Tần đột nhiên mở miệng nói.
Hắn nói liền quy kết toàn bộ sự tình vừa rồi lên người yêu sủng. Hơn nữa quy kết sự tình yêu sủng của Nhiếp Vân đến trên người trưởng bối gia tộc.
Nghe nói như thế, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng đúng, yêu sủng của ngươi lợi hại, chỉ có thể nói gia tộc của ngươi cường đại, chuẩn bị cho ngươi sủng vật lợi hại, cũng không phải chính ngươi lợi hại!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương là thiếp vàng lên mặt, không vạch trần cũng không nhiều lời, khẽ cười một tiếng, chẳng muốn nói nhảm với bọn họ, gọi Tiểu Long lại, tiếp tục đi ra ngoài.
- Làm sao? Chẳng lẽ ngươi sợ? Nếu như sợ, là chân chính mua danh chuộc tiếng! Bản thân không có thực lực gì, nhờ yêu sủng mới sống được...
Diệp Tần cười lạnh.
Hô!
Nhiếp Vân dừng bước, xoay người lại.
Tuy không muốn so đo với bọn hắn, nhưng lời nói nói đến nước này còn ly khai, hắn cũng cảm giác được có lỗi với mình.
- Tỷ thí thiên phú bản thân? Làm sao tỷ thí?
- Cái này đơn giản, các ngươi đều là Khu Tu sư, đương nhiên phải tỷ thí thiên phú Khu Tu sư!
Thấy Nhiếp Vân không ly khai, khóe miệng Diệp Tần nhếch lên, ánh mắt lộ ra hương vị đắc ý.
- Ta nơi này có hai trái Ngân Chúc Quả, sinh trưởng ở La Sát chi địa, trong đó ẩn chứa Tu La Sát khí cuồng bạo, thậm chí còn có Sát Độc, ta là ở một lần cơ duyên xảo hợp lấy được, bất quá bởi vì bên trong sát khí quá nặng, muốn tìm một vị Khu Tu sư giúp ta hóa giải, nhưng tiếc gần đây quá bận rộn thí luyện không có thời gian! Hôm nay hai vị đều là Khu Tu sư, vừa vặn ta lấy nó ra, các ngươi một người một quả, ai có thể hóa giải sạch sẽ sát khí trong này, ta liền tặng Ngân Chúc Quả cho hắn, vừa vặn có thể phân biệt ra được ai thiên phú càng mạnh hơn nữa,
đương nhiên, thất bại phải lấy ra vật có giá trị tương đương cho ta, làm trọng tài, ta cũng không thể ăn thiệt thòi! Thế nào, có dám so hay không?