Tháp chủ chẳng muốn giải thích, tiểu tháp bay tới và tỏa ra hào quang lúc này chiếu sáng ngọn tháp hoàn toàn.
- Tầng mười tám? Gia hỏa này vào tầng mười tám nhanh như thế? Điều này sao có thể?
- Ngươi không phải nói hắn chưa tới mười vạn tuổi sao? Sao có thể kháng cự khảo nghiệm tầng mười bảy, tại sao lại nhanh chóng tiến vào tầng mười tám?
- Có thể vọt tới tầng mười tám, chẳng lẽ chuyện lần trước tái diễn? Lần này hỏng bét.
- Hỏng bét, mặc kệ có tái diễn hay không, người này tất nhiên không phải chúng ta có thể đắc tội, thật sự không được, bỏ đi!
Nhìn thấy tiểu tháp phóng thích hào quang, sắc mặt mấy trưởng lão biến hóa.
Chuyện lần trước ập tới như thủy triều, tuy không biết thực lực cụ thể của người xông tháp nhưng lại biết có thể nhất cổ tác khí xông đến thứ mười tám tầng cũng không phải thế hiện dễ sống chung.
- Ân, ta cũng nghĩ như vậy, lần này thôi đi. . .
Tháp chủ thấy mọi người có thái độ này liền thở ra một hơi, đang muốn tiếp tục nói chuyện, nhìn chung quanh một vòng và biến sắc.
- Tại sao Nguyệt Vũ còn chưa đi lên? Nàng sẽ không thi triển Dục Thân Viêm Viêm Công đi mê hoặc đối phương chứ, hỏng bét!
- Cái gì?
Nghe được tháp chủ kinh hô, mọi người này mới phát hiện Nguyệt Vũ không có mặt ở đây, vẻ mặt trắng bệch giống như nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất.
- Ngươi muốn giết ta?
Trong tầng mười tám, thiếu niên đang ôm thân thể mềm mại và mê ly, đột nhiên hắn mở mắt ra và kim quang bắn ra khắp bốn phía giống như mặt trời sáng ngời.
Lúc này chỉ cần người sáng suốt có thể nhìn ra, bộ dạng này làm gì bị mê hoặc chứ.
- Cái gì?
Nguyệt Vũ đã giật mình, đang muốn chạy trốn, đột nhiên thân thể mềm mại cứng lại, thì ra nàng bị bàn tay của đối phương giữ lại, cũng không thể trốn thoát.
Ba!
Thân thể mềm mại chấn động, một cái tát vỗ vào bờ mông đầy đặn của nàng, âm thanh thanh thúy vang dội quanh quẩn cả gian phòng.
- Ngươi. . .
Bị vỗ vào mông, toàn thân Nguyệt Vũ run rẩy suýt nữa bất tỉnh.
Nàng đường đường cường giả cấp bậc tông chủ, là bá chủ một phương, mặc dù tại thành Lưu Ly cũng là minh châu được nâng niu, không ai làm gì nàng, đã khi nào bị vỗ mông thế này?
- Làm sao? Loại mị công này cũng muốn mê hoặc ta? Ngươi quá đề cao mình hay xem thường người khác?
Nhiếp Vân ngoài miệng nói nhẹ nhõm nhưng trong lòng nói thầm một tiếng nguy hiểm thật.
Đối phương mị hoặc phối hợp hương khí đặc thù quả nhiên đáng sợ, mặc dù tâm thần hắn vững như sắt cũng không chịu nổi, thiếu chút nữa bị nàng triệt để mê hoặc lâm vào trầm luân.
Thời khắc mấu chốt vận chuyển lực lượng phù văn trong linh hồn mới giúp hắn thanh tỉnh.
- Không mê hoặc được ngươi, giết ngươi đủ rồi...
Không nghĩ tới nàng vất vả tu luyện mị công, lần thứ nhất thi triển đã bị phá giải, Nguyệt Vũ vừa thẹn vừa giận, thân thể chấn động mạnh sau đó thoát đi như du ngư, tiên lực hùng hậu bắn ra ngoài, lăng không một trảo cầm cây roi trong tay, lúc này nàng đánh thẳng về phía Nhiếp Vân.
Cây roi này là một kiện hỗn độn thần binh đỉnh phong, phối hợp thực lực cấp bậc tông chủ của nàng giống như lưỡi đao, chỉ trong chốc lát không khí nổ vang, tiếng nổ mạnh lan về phía trước.
Không chiến đấu khá tốt, vừa đối diện với Nhiếp Vân, bởi vì tức giận cho nên thân thể đỏ rực, làn da của nàng sáng bóng óng ánh, tăng thêm một phần mị hoặc.
Đối mặt với tình cảnh như thế, Nhiếp Vân lắc đầu.
Hắn không phải thánh nhân, đối mặt nữ sắc câu dẫn mà không động lòng.
Tuy mị hoặc qua đi cho nên không xem vào đâu, phù văn không ngừng tỏa sáng trong linh hồn, ngón trỏ ngón giữa điểm về phía trước, cây roi hỗn độn thần binh đỉnh phong bị ngón tay bắt lấy, hắn xoay cổ tay, cây roi lập tức bay ra khỏi tay của nàng.
- Ngươi là cường giả.. Tông chủ đỉnh phong?
Nhìn thấy chiêu mạnh nhất của mnfh không thể làm gì được đối phương, Nguyệt Vũ mới biết đáng sợ, đối phương lợi hại hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
Vừa rồi nàng bị bắt, chỉ cảm thấy đối phương ra tay đánh lén, thừa dịp nàng không bị nên đắc thủ, hiện tại xem ra mặc dù nàng có chuẩn bị cũng không phải đối thủ của người ta.
Tuyệt đối đạt tới tông chủ đỉnh phong!
- Cho dù là tông chủ đỉnh phong cũng vô dụng, Dục Thân Viêm Viêm Công đệ cửu chuyển, Kinh Hồn Vũ!
Ngạc nhiên chỉ xuất hiện thoáng qua trong mắt, đôi mi Nguyệt nhíu lại, nàng lăng không một trảo, tiên lực biến ảo thành quần áo bao phủ thân thể, nàng lúc này biến thành chim én nhỏ.
Cũng như tên của nàng, nàng cũng không công kích mà lại khiêu vũ.
Dục Thân Viêm Viêm Công đệ cửu chuyển, tuyệt chiêu mạnh nhất Kinh Hồn Vũ!
Một nhảy câu hồn đoạt phách, hai nhảy kinh hồn, ba nhảy tâm thần đoạn!
Tuyệt chiêu cường đại nhất của Dục Thân Viêm Viêm Công.
Xì xì xì xì...
Nương theo vũ bộ của nàng, từng đạo tình dục chi niệm bao phủ hắn vào trong, giống như ném đá vào trong hồ nước, từng gợn sóng lan ra chung quanh.
- Khó trách tháp lâm tổ chức Nguyệt lão đại hội, thì ra là muốn tụ tập thất tình chi niệm.
Nhìn thấy khí lưu đặc thù tầng tầng vọt tới, tâm thần Nhiếp Vân chấn động và xuất hiện mê hoặc ngắn ngủi, hắn đã lập tức hóa giải tình huống trước mắt.
Tháp lâm tổ chức Nguyệt lão đại hội, tụ tập vô số thanh niên nam nữ tới đây, một khi sinh sôi tình yêu tất nhiên sẽ có tình dục chi niệm, những vật này dần dần lên men và bị rất nhiều phù văn của tháp lâm hấp thu, hội tụ hình thành chỗ dựa giúp người khác tu luyện.
Khó trách trước kia cảm thấy phù văn trên tháp lâm không đơn giản chỉ là trang trí, thì ra mục đích chính là như thế.
Loại tình dục chi niệm này khác với tà ma ngoại đạo dâm tà dục vọng, là tướng niệm đơn thuần của nam nữ, là ký thác tình cảm, mối tình đầu thường rất đẹp, cũng không có chút tạp chất nào, dùng thứ này tu luyện chẳng những uy lực càng mạnh hơn nữa, thi triển mị hoặc còn đáng sợ hơn nhiều.
Ngay cả hắn cũng trúng chiêu, xem ra Lưu Ly Tháp cũng không đơn giản giống như tưởng tượng, phi thường đáng sợ.
Những ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Nguyệt Vũ nhảy múa Kinh Hồn Vũ với tốc độ càng lúc càng nhanh, gợn sóng nhộn nhạo càng lúc càng mạnh, lúc này gian phòng hình thành khí tức màu hồng phấn đâm thẳng linh hồn.
Khí tức vang lên bên tai giống như tình nhân thổ lộ, trong nháy mắt làm Nhiếp Vân cảm thấy Đạm Thai Lăng Nguyệt đang ở trước mặt mình, nhìn thấy người mình yêu tha thiết phong ấn trong Thiên Đạo và không ngừng thút thít nỉ non.
Nghe tiếng khóc như thế, trái tim Nhiếp Vân co thắt mạnh như bị đao cắt.
Khi trọng sinh, nội tâm của hắn chỉ có hai tàn niệm, thứ nhất, báo thù vì phụ mẫu thân hữu, thứ hai, Đạm Thai Lăng Nguyệt.&