Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chí tôn…

Nghe nàng thừa nhận, mọi người choáng váng.

- Ta không thể tưởng tượng? Ha ha, vừa lúc ta cũng không có ý định tưởng tượng, động thủ đi!

Thấy Hoắc Cương luôn trang bức, Nhiếp Vân không khỏi buồn bực, có chút không kiên nhẫn khoát tay.

- Ngươi…muốn chết!

Chứng kiến thái độ của Nhiếp Vân, hiển nhiên không đem mình xem vào trong mắt, lửa giận trong lòng Hoắc Cương bừng lên, bàn tay chộp tới, năm ngón tay bắn ra năm đạo kiếm quang thẳng tắp lao qua.

- Chỉ chút công kích như vậy? Vậy ta không khách khí!

Thấy kiếm quang của hắn kém xa Bách Hoa tông chủ vạn dặm, Nhiếp Vân bất đắc dĩ cười, thân thể chợt nhoáng lên lao thẳng vào kiếm quang, như thuấn di đi tới trước mặt Hoắc Cương.

- Cái gì?

Hoắc Cương không nghĩ tới Nhiếp Vân lại xông thẳng tới, đồng tử co rụt lại, đang muốn biến chiêu thì phát hiện đã chậm, đã nhìn thấy một quyền của Nhiếp Vân đánh thẳng vào bụng mình.

Oanh!

Lần này không còn ngăn trở, lực lượng thân thể cùng lực lượng chân khí của Nhiếp Vân viễn siêu cự lực năm mươi tượng hung hăng đánh thẳng vào.

- Ẩu…

Lực lượng trùng kích, Hoắc Cương chỉ cảm thấy trong bụng run rẩy mãnh liệt, những gì hắn vừa ăn vào lúc tối toàn bộ đều phun ra ngoài.

Đạt tới chí tôn, thân thể biến chất, sẽ không phát sinh chuyện bệnh hoạn hay nôn mửa, nhưng bây giờ bị một quyền lại nôn ra, đủ thấy đau đớn vượt qua phạm vi thừa nhận của thân thể.

- Ngươi…một chí tôn sơ kỳ sao có được lực lượng như thế…

Đau đớn run rẩy toàn thân, sắc mặt Hoắc Cương không ngừng co giật, giãy dụa điên cuồng gào thét.

- Chết!

Trong mắt Hoắc Cương hiện lãnh ý, đột nhiên một chủy thủ hiện ra trong tay, thẳng tắp đâm về hướng Nhiếp Vân.

Binh khí hoàng tộc thượng phẩm!

- Nguy rồi…

Chứng kiến chủy thủ cách Nhiếp Vân chưa đầy nửa thước, đồng tử Thiết Nham co rụt lại, toàn thân run lên.

Khoảng cách như vậy cơ hồ không thể trốn tránh.



- Ha ha!

Nhiếp Vân cười lớn, Huyền Ngọc kiếm rơi vào trong tay, trực tiếp chém xuống.

Oanh!

Hoắc Cương giống như cây đinh bị đập xuống, nửa thân thể bị nện sâu lún vào trong mặt đất bên dưới!

Một kiếm đánh xuống khiến cường giả chí tôn đỉnh giống như cây đinh bị nện xuống đất, loại chuyện này hoàn toàn vượt qua khả năng tưởng tượng, nháy mắt trong đại sảnh yên tĩnh tới mức châm rơi có thể nghe thấy, mọi người mở to hai mắt nhìn, trong nội tâm sản sinh sợ hãi nồng đậm.

- Không có khả năng…Hoắc Cương đại nhân là vô địch, không có khả năng bị đánh bại…

Nếu nói trong đám người có ai kinh hãi nhất, khẳng định phải là Liễu Tật Phi.

Hắn là bộ hạ cũ của Hoắc Cương, đã đi theo nhiều năm, biết rõ thực lực vị lão thủ lĩnh thật khủng bố, thực lực cường đại như vậy lại bị một kiếm đánh không hề có lực đánh trả, nện lún xuống dưới đất, lực lượng cần mạnh bao nhiêu?

- A…bí pháp – Toàn Phong thuật!

Một kiếm vừa rồi của Nhiếp Vân còn chưa sử dụng Đại Địa Thế cùng Xuyên Sơn Thế, chỉ dùng lực lượng thân thể cùng chân khí, dù lực công kích không kém nhưng không thể đánh trọng thương Hoắc Cương, lúc này Hoắc Cương bị nện lún vào mặt đất, chứng kiến ánh mắt của người xung quanh khiến lòng tự trọng lẫn cao ngạo của hắn sắp nổ mạnh, thét dài một tiếng trên người đột nhiên xoay tròn một cỗ gió xoáy kịch liệt, thân hình nhảy ra khỏi mặt đất thẳng tắp chạy trốn ra ngoài!

Bí pháp của Yêu tộc khá nhiều, Nhân tộc cũng không ít, tựa như lúc trước Nhiếp Vân thi triển Huyết Tự Đại Kim Chú, chính là một loại bí pháp.

Có thể sống hơn trăm năm đương nhiên hiểu biết nặng nhẹ, nếu chỉ băn khoăn mặt mũi đã sớm chết từ lâu, căn bản không thể sống tới bây giờ. Cho nên tuy trong lòng Hoắc Cương vô cùng phẫn nộ, nhưng biết mình không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt, không muốn tiếp tục chiến đấu, lập tức xuất ra bí pháp muốn bỏ chạy.

- Tiểu tử, ta không phải đối thủ của ngươi, không có nghĩa người khác cũng vậy, chờ ta triệu tập toàn bộ chí tôn, chính là lúc ngươi tử vong!

Bay trên không trung, Hoắc Cương rít gào.

Đường đường chí tôn đỉnh,là một trong những người có địa vị cao nhất Thần Phong thành, lúc này lại bị một tiểu tử đánh mặt xám mày tro, nhục nhã cường đại khiến cho hắn sắp điên cuồng, lập tức đem tính toán của mình nói ra.

Tứ đại chí tôn Thần Phong thành là chỉnh thể thống nhất, một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn! Bằng vào mặt mũi của mình, tuyệt đối có thể làm cho ba người còn lại ra tay,mình không tin bốn người đồng thời động thủ còn không giết được tiểu tử này!

- Là lúc ta tử vong?Ngươi nói như vậy, ta…rất sợ hãi a…bất quá, ngươi xuống đây trước đi!

Nhiếp Vân làm ra biểu tình thật khoa trương, khẽ cười vung kiếm đánh vào không trung.

Hoa lạp!

Huyền Ngọc kiếm bắn ra một đạo kiếm quang, dài hơn mười trượng, tựa như lưỡi rắn thẳng về hướng Hoắc Cương.

- Ha ha, Toàn Phong thuật của ta chú ý chính là tốc độ, muốn thương tổn ta, nằm mơ, ngươi cứ chờ chết đi!

Thân thể nhoáng lên, Hoắc Cương lóe ra xa hơn mười thước, tránh thoát kiếm quang.

- Ta đã nói muốn ngươi xuống đây thì ngươi phải xuống!

Không để ý tới vẻ hưng phấn của đối phương, Nhiếp Vân cười lạnh tiếp tục bổ kiếm.



Lại đâm ra một đạo kiếm quang, Hoắc Cương tiếp tục trốn tránh.

- Ha ha, ta đã nói vô dụng, sẽ không làm được…

Lại tránh thoát kiếm quang, Hoắc Cương hưng phấn gầm rú, nhưng lời còn chưa dứt đã cảm thấy sau lưng đột nhiên tê rần, trước mắt tối sầm rơi thẳng xuống đất.

Oanh!

Nặng nề ngã dưới đất, thân thể Hoắc Cương lại lún sâu vào trong đất.

Chẳng qua lần này đầu hắn chúc xuống dưới, chân chổng lên trời!

Ngay lập tức một thanh âm thản nhiên vang lên:

- Còn nói Toàn Phong thuật, bằng vào ngươi? Ở trước mặt ta muốn làm gió, ta sẽ đánh ngay cả mẹ ngươi cũng nhận không ra…

Thanh âm chấm dứt, một đầu phong lang trắng như tuyết trôi nổi trên không trung, vẻ mặt tự kỷ, vừa nhìn liền biết là yêu thú cấp bậc chí tôn.

- Yêu thú cấp bậc chí tôn?

Mọi người lại chấn động.

- Chủ nhân!

Phong Lang Vương khom người vẻ mặt a dua hô.

- …

Mọi người sắp hôn mê.

- Tiểu Đồng, tiểu Hắc, các ngươi cũng xuống đây đi, tận tình giáo huấn tên Hoắc Cương này cho ta, đừng đánh chết!


Nhiếp Vân thuận miệng nói một câu, chỉ chỉ vào Hoắc Cương.


- Dạ, chủ nhân!


Bên ngoài bay vào hai đầu yêu thú, hưng phấn hét chói tai, hướng Hoắc Cương lao tới.


- A…ta tới, cạc cạc, đã lâu không ngược cường giả chí tôn, rốt cục có thể thích một phen!


- Cường giả chí tôn hơn nữa địa vị còn rất cao, cạc cạc, ta thích như vậy, ngược ngược rất có cảm giác thành tựu!


- Ai, nói trước, nơi này là của ta, các ngươi muốn đánh thì đánh phía sau hắn, đừng tranh với ta!


- Ngươi sao lại thế này, không phải đã nói sao, để cho ta đánh, đuôi của ta đều là mũi nhọn,thích nhất đánh vào mặt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK