Loại rùa này thiên địa sinh dưỡng, thôn phệ linh khí thiên địa cung cấp cho bản thân. Bên trong cơ thể rất ít khi sinh ra tạp chất, cũng không có tanh hôi như là động vật bình thường bên ngoài.
- Đây không ngờ lại là một thế giới, đầu Kình Thiên Cự Quy này lại không phải là sinh mệnh?
Đi dọc theo bên trong cơ thể của đối phương, một đường phi hành tiến lên, Nhiếp Vân càng ngày càng kinh ngạc. Nếu như không phải tận mắt tiến vào bên trong cơ thể của con rùa lớn này, hắn căn bản sẽ không thể tưởng tượng nổi mình sẽ lại ở trong nơi này!
Bên trong cơ thể con rùa này cũng không có đại đạo tiến hóa, cũng không có các loại cơ quan nội tạng như tim. Mà là một cái lối đi nhỏ dài, khắp nơi chung quanh đều là tinh thạch kỳ quái. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, bất kỳ sinh mạng nào cũng sẽ không có tình huống như vậy.
- Chẳng lẽ đây cũng không phải là Kình Thiên Cự Quy gì đó. Mà là một đại lục có ý chí và sinh mạng của mình?
Trong lòng có chút nghi ngờ, Nhiếp Vân lại tiếp tục đi về phía trước. Không biết đã qua bao lâu, một căn phòng trống trải xuất hiện ở trước mặt hắn.
Căn phòng này giống như tinh bích, đi ở trong đó giống như đi vào một chỗ tràn ngập thủy tinh vậy, khắp nơi đều phản xạ lại hình ảnh người ta.
Ở chính giữa có một cái thạch đài không lớn, bên có một khỏa ngọc phù lẳng lặng đứng sừng sững ở trong đó, tản mát ra quang mang chói mắt.
- Ngọc phù? Chẳng lẽ. . . Đây chính là phù lục Thiên Vị?
Hai mắt của Nhiếp Vân sáng lên, trong lòng không nhịn được kịch liệt nhảy lên.
Nhiếp Đồng đã từng nói, muốn trở thành vương giả Thiên Vị, nhất định phải đạt được phù lục Thiên Vị. Lúc này lại có một khỏa ngọc phù như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn. Bảo sao hắn không kích động cơ chứ?
Hít sâu một hơi, bình phục tâm tình một chút. Cánh tay duỗi ra một cái, nắm về phía khỏa ngọc phù trước mắt.
Ông!
Còn chưa tới trước mặt ngọc phù thì đã có một đạo gợn sóng nhàn nhạt lóng lánh xuất hiện. Chung quanh ngọc phù có một cái quang mang không lớn xuất hiện, lập tức ngăn cản bàn tay hắn ở bên ngoài.
- Ồ?
Không nghĩ tới phù lục Thiên Vị này đang ở trước mặt lại còn có vật tương tự với cấm chế, bàn tay Nhiếp Vân khẽ cong rồi nhẹ nhàng bắn ra một cái.
Lực lượng hùng hậu dọc theo ngón tay của hắn bắn về phía đoàn quang mang trước mắt.
Ông!
Quang mang dưới một chỉ này lập tức run rẩy hai cái, thế nhưng cũng không có bị mở ra.
Nhiếp Vân không biết trình độ vững chắc của quang mang này thế nào. Cho nên cũng không có dùng lực lượng quá lớn. Lúc này nhìn thấy một kích không có phá vỡ được cấm chế, đang định tiếp tục công kích thì đột nhiên đã cảm thấy hoa mắt, ngọc phù bên trong quang mang nương theo cấm chế đung đưa cũng đột nhiên đung đưa theo.
Lạch cạch!
Một tiếng giòn vang xuất hiện, ngọc phù ở bên trong vỡ thành hai khúc. Ngay sau đó nhanh chóng biến thành bụi phấn, biến mất ở trước mắt của hắn.
- Cái gì?
Con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại.
Thiên Vị phù lục Thiên Vị có thể khiến cho người ta trở thành vương giả, làm sao có thể. . . Không chịu nổi một kích như vậy chứ?
- Không đúng!
Thấy phù lục vỡ vụn, đầu tiên là Nhiếp Vân cả kinh. Thế nhưng ngay sau đó hắn đã tĩnh hạ tâm lại, một lát sau trong đôi mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cái phù lục trước mắt này nhìn bộ dáng hoàn mỹ, vô luận là khí tức hay là hình dáng cũng không thể nhìn ra được bất kỳ chỗ thiếu sót nào. Thế nhưng nếu như nhìn kỹ lâu thì sẽ có thể phát hiện ra, đây căn bản không phải là phù lục thực sự, mà là một cái cái bóng hư ảo!
Bản thân ảo ảnh cũng không vững chắc, lực lượng của hắn lại không nhỏ, cho nên một khi xảy ra chấn động đương nhiên sẽ lập tức vỡ vụn.
- Đây là ảo ảnh, như vậy. . . Vậy thứ thực sự kia ở đâu?
Vốn tưởng rằng đây là phù lục Thiên Vị, không nghĩ tới cũng chỉ là ảo ảnh, Nhiếp Vân có chút kỳ quái cho nên lập tức dò xét chung quanh.
Nếu hư ảnh này là giả, như vậy không biết vật thật có ở bên trong này hay không, hay là đã bị giấu đi?
Hắn từ Khí Hải đại lục đi tới đây đã từng tìm được vô số bảo tàng. Bên trong đó cũng có không ít nơi có tình huống như vậy. Làm bảo vật giả ở bên ngoài, cái thật lại giấu đi, giống như Thiên Cơ kiếm ở trong Lạc Khúc mộ trước đó vậy!
Lúc ấy Thiên Cơ kiếm bị Yêu tộc cướp đi, tất cả mọi người đều cho rằng nó là thật. Kết quả nó lại trực tiếp gãy. Mà thứ thật lại bị giấu ở trong thứ ở Nạp vật đan điền của hắn.
Lần này sẽ không giống như lúc ở Lạc Khúc mộ đó chứ? Để cái giả để ở chỗ này, để cho người ta tranh đoạt, mà cái thật lại bị lặng lẽ giấu đi?
Nghĩ đến điểm này, tinh thần lực lập tức xuất hiện, chậm rãi lan tràn ra bốn phía. Căn phòng trước mắt này không có một chút khe hở nào. Tất cả vách tường đều phẳng lỳ, giống như là được cắt ra từ một tảng đá lớn vậy. Tinh thần lực quét một hồi, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu một cái.
Hắn đã hoàn toàn nhìn qua căn phòng này một lần, ở nơi này không có bất cứ dấu vết gì, cũng không có bất kỳ dấu hiệu của cơ quan nào. Như vậy cũng đã nói rõ. . . Nơi này không có phù lục thật!
- Chẳng lẽ Phù lục Thiên Vị cũng có giả? Dùng để mê hoặc người khác sao?
Nhiếp Vân có chút buồn bực.
Nơi này là Hỗn Độn đại dương căn nguyên chia địa. Dựa theo đạo lý mà nói sẽ không có người nào ở. Thế nhưng sao phù lục lại cũng có thật có giả chứ? Rốt cuộc là người nào đùa dai như vậy, dùng cái giả để lừa gạt người khác?
- Trước tiên không quan tâm tới những thứ này nữa. Nếu đã không có cái thật, như vậy đi ra ngoài rồi nói sau.
Lại tìm một vòng nữa, không có phát hiện ra được một khối phù lục nào, Nhiếp Vân biết nếu như tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có bất kỳ một chút tác dụng nào. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, phân thân Phong vương đi ra, bàn tay chộp một cái, Chân Huyết Vương quan xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lập tức đánh lên trên.
Ào ào!
Lực lượng của hai đại Phong vương giống như cơn lốc, trong nháy mắt đã đánh vào trên thân thể vững chắc vô cùng của Kình Thiên Cự Quy, phá vỡ thân thể từ bên trong, tạo thành một cái lỗ thủng vừa đủ để cho người ta thông qua.