Mặc dù La Hạo không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, cho dù lần này ngươi cứu Thôi Diệu, nhưng vận khí của hắn quá kém, khẳng định cũng không cách nào sống đến cuối cùng.
Dù sao cũng là chết, bây giờ chết, có thể giữ được tánh mạng của mọi người, coi như làm ra cống hiến, lúc sau chết, đối với mọi người một chút ân tình cũng không có.
Lời nói này tuyệt tình quả nghĩa, vô cùng lạnh lùng, Thôi Diệu nhìn La Hạo, trong mắt sinh ra thất vọng nồng nặc.
Vị này chính là người ban đầu luôn miệng nói cùng mình đồng cam cộng khổ, kết quả gặp phải nguy hiểm, liền trực tiếp từ bỏ hắn.
- Nếu ta rút được, chứng minh ta nên tử vong, ân tình của sư huynh, Thôi Diệu chỉ có thể kiếp sau báo đáp!
Thấy những người khác lạnh nhạt, bàn tay của Thôi Diệu lần nữa động một cái, lại muốn tự sát.
Bất quá bàn tay còn chưa tới trán, lần nữa bị thiếu niên ở trước mắt ngăn trở.
- Thời gian không còn kịp rồi, mọi người bảo trọng!
Ngăn trở Thôi Diệu đang muốn tự sát, Nhiếp Vân cười nhạt, không giải thích nữa, thân thể búng một cái từ trên thuyền cổ nhảy xuống, trong chớp mắt liền bị Hóa Huyết Trì nuốt sạch, biến mất vô ảnh vô tung.
- Nhiếp Vân sư huynh...
Mọi người không nghĩ tốc độ của hắn nhanh như vậy, nhanh đến để cho người ta không kịp phản ứng, từng cái trố mắt nhìn nhau.
Đường đường đệ tử hạch tâm, vì một đệ tử nội môn bình thường đi chết... Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, quyết không ai tin tưởng.
- Sư huynh...
Thôi Diệu quỳ xuống đất.
Mặc dù hắn có chút đần độn, nhưng những người khác lạnh lùng và vị sư huynh này nghĩa khí, có thể rõ ràng nhìn ở trong mắt, phần ân tình kia, sợ rằng kiếp này không cách nào báo đáp.
- Ngu xuẩn!
Triệu Nhiễm trải qua lúc đầu kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục cao ngạo, hừ lạnh một tiếng.
Đệ tử hạch tâm thân phận trân quý ra sao?
Vì một đệ tử nội môn tử vong... Đây nên ngu xuẩn như thế nào !
Ngoài miệng mắng Nhiếp Vân ngu xuẩn, nhưng trong lòng thì hết sức cao hứng.
Trong đám người hắn kiêng kỵ duy nhất chính là Nhiếp Vân, bây giờ nhảy vào Hóa Huyết Trì chết, liền không còn kiêng kỵ, có thể đoán được, bảo tàng phong phú đang không ngừng ngoắc hắn.
- Nhiếp Vân sư huynh...
Cốc Dương siết chặc nắm đấm.
Vị sư huynh này là hắn mời tới, kết quả còn không có tiến vào Họa giới liền chết mất, trong lòng không khỏi quặn đau.
Trong đám người có tiếc hận, khó chịu, cũng có hưng phấn, sảng khoái, thời điểm mọi người ở đây tâm tình khác nhau, hình ảnh trước mắt càng ngày càng gần, thuyền cổ to lớn đung đưa, ngừng lại.
Két!
Một tia sáng chiếu rọi, để cho mọi người không nhịn được nhắm mắt, một Họa giới to lớn xuất hiện ở trước mặt.
- Đến...
Mọi người hưng phấn, đồng thời từ thuyền cổ nhảy xuống.
Ông!
Từ trên thuyền rơi xuống, còn chưa kịp đứng vững, một vòng xoáy đột ngột xuất hiện, mọi người ở dưới lực lượng này nháy mắt liền biến mất! Nếu như không phải mặt đất còn có dấu vết, không ai tin tưởng mới vừa rồi có người đến qua.
Trong Hóa Huyết Trì, một bóng người bơi ở trong đó.
- Quả nhiên không có sao...
Đứng tại chỗ, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tự nhiên không phải quân tử đại nhân đại nghĩa, vì người gặp qua một lần liền cam tâm tự sát, sở dĩ nhảy xuống, là vì phát giác Hóa Huyết Trì trước mắt này cùng ghi lại không quá giống nhau.
Sách viết Hóa Huyết Trì mang theo lực lượng ăn mòn Thiên Địa vạn vật, chỉ bằng vào khí tức là có thể để cho cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong chùn bước, cho dù Thần binh của Hoàng cảnh đỉnh phong tiến vào trong đó, cũng sẽ bị ăn mòn sạch sẻ, mảnh vụn cũng không còn.
Nhưng Hóa Huyết Trì này cũng mang hiệu quả tương tự, lại tựa hồ không có đáng sợ như trong truyền thuyết!
Sở dĩ phán định như vậy, là bởi vì hắn nhìn thấu chất liệu của thuyền cổ.
Chiếc thuyền cổ này mang ý viên mãn, để cho người ta cảm thấy là Thần binh Hoàng cảnh viên mãn, trên thực tế chẳng qua là cường giả Hoàng cảnh viên mãn ở phía trên gia trì chướng nhãn pháp mà thôi! Món binh khí này, cấp bậc chân chính bất quá là Hoàng cảnh đỉnh phong !
Thần binh Hoàng cảnh đỉnh phong, ở trong Hóa Huyết Trì rong ruỗi mà không bị ăn mòn... chứng minh Hóa Huyết Trì này không có đáng sợ như trong tưởng tượng!
Suy đoán ra điểm ấy, hắn cũng không vội lao xuống, mà dùng tinh thần lặng lẽ lan tràn vào trong ao.
Hóa Huyết Trì đối với linh hồn có tác dụng ăn mòn cực lớn, linh hồn đơn thuần không cách nào ngăn cản!
Suy tư một chút, Nhiếp Vân thả một tia Thiên Địa Huyền Hoàng khí trong cơ thể.
Thiên Địa Huyền Hoàng khí có thể ngăn trở áp lực cường đại, có khi đối với Huyết Trì ăn mòn cũng có năng lực chống cự cực lớn.
Thử một lần, quả nhiên có thể được!
Linh hồn bị Thiên Địa Huyền Hoàng khí bọc lại không chịu Hóa Huyết Trì ảnh hưởng, có thể tùy ý lan tràn.
Có loại phấn khích này, hắn lần nữa kết hợp một ít chuyện của Hạo Viên trưởng lão, lúc này mới cố ý nói muốn thay Thôi Diệu đi chết, tung người nhảy vào ao nước.
- Hạo Viên trưởng lão là bị Hỏa Thần tông ép rời đi, dựa theo ghi lại, hẳn cùng tông môn có cừu hận bất cộng đái thiên, chính vì vậy, mới ẩn núp di tích của mình, để cho bất kỳ người nào cũng không phát hiện được...
- Nhưng mà, hắn tựa hồ sớm biết di tích cuối cùng sẽ bị người phát hiện, hơn nữa còn để lại đầu mối, chỉ có đệ tử hạch tâm của Hỏa Thần tông mới có thể mở ra... Không muốn phát hiện, lại muốn bị phát hiện... Thật là quá mâu thuẫn!
- Có thể sáng chế ra bí thuật làm cho cả Hỏa Thần tông cũng không ngừng hâm mộ, không thể nào là loại thay đổi thất thường, chỉ số thông minh có vấn đề, như vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề... Vị Hạo Viên trưởng lão này, nhất định là có cái gì tông môn không ghi lại qua, hoặc là hắn có tính toán của mình!
- Huyết mạch của đệ tử hạch tâm mới có thể làm cho thuyền cổ rời đi hình ảnh, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn tựa hồ muốn tìm truyền nhân, dưới tình huống này lại để mọi người tự giết lẫn nhau, sáu người nhất định phải chết một người... càng thêm mâu thuẫn!
- Sáu người chỉ có thể sống năm, sẽ để cho người tới xuất hiện hốt hoảng, từ đó không cách nào cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh... hình ảnh thuyền cổ đến thời gian rất ngắn, trừ Huyết Trì thì không có gì cả, sợ bị người phát hiện, chỉ có thể là chỗ này!
Đứng ở trong Hóa Huyết Trì, Nhiếp Vân cũng không đi loạn, mà cẩn thận suy tư.