Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão giả này cũng như An Kình, râu tóc trắng bạc, khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết là cường giả Tiên Quân, có lẽ chính là Xích Phong trưởng lão địa vị cao nhất trong bát đại Thái Thượng trưởng lão.

- Khu tu sư chúng ta có mục tiêu chủ yếu là khắc chế Tu La, đánh chết Tu La, bởi vậy chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất, trong thời gian quy định ai đánh chết Tu La càng nhiều sẽ có thứ tự càng cao.

Thứ hai, chính là lên đài tỷ thí, ai đạt được thắng lợi cuối cùng sẽ là tháp chủ.

Xích Phong trưởng lão cất cao giọng nói.

- Đánh chết Tu La?

Nhiếp Vân sững sờ, vốn hắn cho rằng cái gọi là tỷ thí trực tiếp đấu võ là được, sau đó cứ hạ những đối thủ trên đài là xong, xem ra cũng không có đơn giản như vậy.

- Ta nói về khảo hạch đầu tiên, đánh chết Tu La!

- Qua một ta và An Kình cùng nhiều Thái Thượng trưởng lão khác sẽ thành lapajt hông đạo tại sân tỷ thí với thế giới Tu La, mỗi người dự thi có thời gian ba ngày giết Tu La, săn giết Tu La cấp bậc càng cao, thực lực càng mạnh thì điểm tích lũy càng nhiều, người có điểm tích lũy cao nhất sẽ thắng.

Xích Phong không có ngừng, trực tiếp nói ra yê cầu một lần.

- Đương nhiên thế giới Tu La này không phải khắp nơi đều là Tu La, mà là một di tích chiến trường thượng cổ, muốn đánh chết Tu La chẳng những cần kinh nghiệm và trí tuệ, nếu như ngươi không tìm thấy Tu La thì không giết được rồi.

- Di tích chiến trường thượng cổ?

Đôi mắt Nhiếp Vân lóe sáng.

Đối với khu tu sư mà nói, đánh chết Tu La trừ đạt được điểm tích lũy ra không có chỗ tốt gì, với hắn mà nói đây là vật đại bổ, nếu như có thể cho hắn đầy đủ Tu La, thực lực của hắn khẳng định gia tăng rất nhiều.

- Trong quá trình trận đấu, có thể liên hợp nhưng không thể ra tay với đồng bạn...

Xích Phong tuyên bố tất cả yêu cầu một lần, hai tay của hắn điểm xuống dưới.

- Tốt, Truyền Tống Trận mở ra!

Ầm ầm!

Nương theo động tác của hắn, đám người An Kình trưởng lão đồng thời ra tay, trong nháy mắt tám đạo quang mang điểm lên đài, hào quang sáng ngời xuất hiện, một Truyền Tống Trận cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người

Trên Truyền Tống Trận có màn hình cực lớn, trên đó viết tên của mỗi người, phía dưới còn có con số.



Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, tám người tham gia đều là không.

- Đi!

Sau khi hiểu rõ quy tắc cũng không có gì phải lưu luyến, lúc này theo sát mọi người bay vào trong Tống Trận, thân thể tiến vào trong trận pháp, không gian trước mắt biến hóa như nước, lúc mở mắt ra thì cảnh vật đã biến hóa.

Bọn họ đã xuất hiện trong hoang vu chi địa, gió lạnh từng hồi, vừa mới đi vào đã làm cho người ta cảm giác phá diệt sinh cơ.

- Nơi này chính là cổ chiến trường?

Nhìn một vòng, Nhiếp Vân phát hiện nơi này sinh cơ tiêu tán, bốn phía đều là khí tức suy bại, hắn đã hiểu ra.

Vốn cho rằng nơi này có bảo vật gì, xem bộ dạng hiện tại là ít có khả năng.

Thiên nhãn mở ra nhìn chung quanh một vòng, không gian này vô cùng rộng lớn, cho dù là thiên nhãn cũng không nhìn thấy cuối cùng, chỉ bằng mắt thường và cảm giác muốn tìm Tu La, chỉ sợ ba ngày cũng không tìm được một con.

Dù sao Tu La cũng không phải người ngu, nơi này suy bại như thế, muốn sống tại nơi này quá khó khăn, làm sao có thể trường kỳ sinh tồn tại đây?

- Mù quáng đi tìm chẳng những phí thời gian, chỉ sợ khả năng tìm được Tu La cũng không lớn, không bằng đi theo sau lưng Lộc Kiền...

Tìm một vòng, biết rõ tìm được Tu La rất phiền toái, suy nghĩ một chút Nhiếp Vân cũng nhìn ra vấn đề.

Hiện tại hắn đã xem ra vì cái gì đối phương đẩy Phí Du lên phía trước và thả Lộc Kiền ở phía sau.

Ở nơi này khó tìm Tu La nhất, đánh chết Tu La biến thành đơn giản hơn không ít, trong khi không biết hoàn cảnh, mù quáng đi tìm thì thành tích không lý tưởng, nếu đi theo người am hiểu hoàn cảnh chung quanh, kết quả sẽ hoàn toàn bất đồng.

Nhiếp Vân có thể nghĩ ra chuyện này, những người khác khẳng định cũng nghĩ tới, đẩy Phí Du lên phía trước hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, từ đó cung cấp thuận tiện cho Lộc Kiền.

Lúc này tất cả mọi người đều theo dõi Phí Du, Lộc Kiền có thể thuận lợi tìm được Tu La và độc chiếm thành quả.

Suy nghĩ này tuy xảo diệu nhưng hắn sớm biết rõ thực lực của Lộc Kiền cho nên không dễ sử dụng như thế..

Thiên nhãn nhìn chung quanh, hắn nhanh chóng tìm được vị trí Lộc Kiền và đuổi theo.

Quả nhiên Lộc Kiền lúc này tách ra khỏi đám người, hắn chạy vội về một hướng.



Chiến trường này nơi nào cũng như nhau, bốn phía đều mang theo khí tức suy bại, tường thành sụp xuống, cây cối chết héo, dòng sông khô quắt cho nên người ta không cách nào phân rõ phương hướng.

Nhiếp Vân vận chuyển truy tung chi khí, thân thể của hắn như dung nhập vào không khí và lặng lẽ theo phía sau, hắn tiến thẳng về phía trước, đi được nửa ngày, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, một hồ nước lớn xuất hiện trước mặt.

Dường như hồ nước cũng bị khí tức suy bại ảnh hưởng nên mặt nước có chút dơ dáy bẩn thỉu phát ra khí tức tanh hôi, chỉ cần nhìn vào đã biết rõ bên trong không tồn tại tính mạng.

Hô!

Vào lúc này Lộc Kiền dừng lại, hắn nhìn chung quanh, cũng không phát hiện có người đi theo, hắn cười lạnh và nói:

- Đấu với ta, các ngươi còn non lắm!

Nói xong thân thể hơi động và nhảy vào trong hồ nước.

Hồ nước dơ bẩn không thôi, hắn trực tiếp nhảy vào trong, ngay cả Nhiếp Vân đang theo đuôi cũng sững sờ.

- Chẳng lẽ trong đó có Tu La?

Nhiếp Vân nhìn một vòng, phát hiện trong nước đục ngầu không chịu nổi, thậm chí còn có một đám sương mù che chắn ánh mắt của hắn.

Dường như sương mù này là phong ấn do người ta tạo ra ngăn cách thế giới này và thế giới trong nước.

- Đi xuống xem một chút!


Hắn cau mày một lúc, thân thể Nhiếp Vân hơi động và thả người vào trong.


Tiến vào trong nước không có gì lạ, bơi trong đó, Nhiếp Vân vận dụng thiên phú tưởng thủy, nước chung quanh ngoan ngoãn tách ra như cừu non, hắn có thể mượn thủy thế tiến vào sâu bên trong.


- Không nghĩ tới Lộc Kiền cũng là tưởng thủy sư!


Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lộc Kiền, Nhiếp Vân nhìn ra.


Gia hỏa này cũng như mình, hắn cũng là tưởng thủy sư, ở trong nước có thể thoải mái như cá và không bị ảnh hưởng chút nào.


Theo sát phía sau một hồi, bơi chừng ba canh giờ không biết tiến vào trong nước bao sâu, Lộc Kiền dừng lại.


Trước mặt hắn là một sơn cốc, hoàn cảnh hơi u ám nhìn không ra bên trong có cái gì, nơi này có một ít bụi cỏ nước rậm rạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK