Biết rõ một khi bị gia hỏa này đánh trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên trong người Nhiếp Vân bắn ra diễm hỏa hình thái thứ tư.
Không khí sền sệt bị hỏa diễm thiêu đốt hòa tan, thân thể hắn khôi phục như cũ, Nhiếp Vân tiếp tục tiến lên phía trước.
- Thiên phú diễm hỏa sư? Tạo hóa chi hỏa? Xem ra tiểu tử ngươi lúc ở thành Quỷ Hải lại che giấu chuẩn bị ở phía sau. Không chỉ là lục phẩm khu tu sư đơn giản như vậy!
- Không tệ, ăn ngươi khẳng định đại bổ!
Dã Vô Tu La vốn sững sờ, sau đó hắn cười lạnh và đánh tới một kích.
Lần này một trảo của hắn mạnh hơn trước, bên trong ẩn chứa khí thế hủy thiên diệt địa.
- Một trăm lần chiến lực!
Nhiếp Vân tránh cũng không thể tránh, xoay người đánh ra một quyền.
Bây giờ hắn có sử dụng sức chiến đấu gấp một trăm lần cũng vô dụng.
Ầm ầm!
Hai người công kích với nhau, đồng thời tiêu tán, Nhiếp Vân mượn cơ hội này thoát đi.
- Hừ, ta nói rồi, hôm nay ngươi trốn không thoát, không có khả năng để ngươi chạy thoát.
- Tất cả Tu La trong di tích Hắc Long Thánh Tôn nghe lệnh, ngăn cản tiểu tử này cho ta.
Đột nhiên Dã Vô Tu La phát ra âm thanh quỷ dị truyền ra xa, âm thanh truyền sâu vào trong di tích.
Ầm ầm!
Hắn vừa mới dứt lời, Nhiếp Vân nhìn thấy vô số Tu La phá không xông tới, đều là Tu La Kim Tiên cảnh, hơn nữa nhiều tới vài chục con, lực lượng diệp gia cuồng bạo liên kết với nhau.
Trong di tích Hắc Long Thánh Tôn không biết có bao nhiêu Tu La, lúc này chúng đều nghe lệnh xông tới, cho dù Nhiếp Vân có ba đầu sáu tay chỉ sợ cũng không may mắn thoát khỏi.
- Ba ba, để để tiểu Long chiến đấu cùng ngươi đi.
Thời điểm tâm thần Nhiếp Vân khẩn trương, hắn không biết nên đào tẩu thế nào, đột nhiên trong đầu có âm thanh của tiểu Long vang lên.
Lời nói của Tiểu Long vô cùng kiên định, mang theo nguyện vọng đồng sinh cộng tử với Nhiếp Vân.
- Tốt!
Nhiếp Vân biết rõ tiểu Long hiện tại không còn là tiểu gia hỏa chỉ biết ăn uống tại phàm giới, lúc này gật gật đầu, tinh thần khẽ động triệu hoán hắn ra khỏi Bắc Đẩu tinh cung.
- Gia hỏa đáng giận, không được tổn thương ba ba của ta!
Tiểu Long vừa xuất hiện, thân thể của nó biến lớn mười trượng, móng vuốt mang theo kim quang óng ánh, nó lập tức tấn công Dã Vô Tu La.
- Ngũ Trảo Kim Long. . .
Dã Vô Tu La hơi sững sờ, lập tức cuồng nhiệt.
- Không nghĩ tới hiện tại vẫn còn thượng cổ dị chủng như thế, ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta, năm đó các ngươi liên thủ truy sát vương ta, hôm nay ta sẽ bắt sống ngươi làm tọa kỵ cho vương.
Hắn cất tiếng cười to, Dã Vô Tu La đánh một chưởng về phía trước.
Đối với người khác mà nói Ngũ Trảo Kim Long là thượng cổ dị chủng đáng sợ đến cực điểm, đối với Tu La mà nói căn bản không thèm quan tâm.
Hơn nữa nghe nói lúc trước vương vì kịch chiến với Ngũ Trảo Long Hoàng mà chết, bản thân Tu La cũng mang hận Long tộc rất lớn.
Lúc này nhìn thấy tiểu Long xuất hiện, lực chú ý của nó bị hấp dẫn, nó cũng xem nhẹ Nhiếp Vân.
Bành!
Long trảo va chạm với một chưởng của Dã Vô Tu La.
Tiểu Long hơi quay người bay ra ngoài, móng vuốt vỡ tan, huyết dịch màu vàng bắn tung tóe.
- Tiểu Long!
Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương lại có thù hận với tiểu Long như vậy, vừa ra tay đã dùng toàn lực, hắn mở to mắt đánh tới một quyền.
Vẫn là sức chiến gấp trăm lần.
Oanh!
Bị hắn đón đỡ, Dã Vô Tu La dừng công kích với tiểu Long.
Sưu sưu sưu sưu!
Ngay lúc này tất cả Tu La thu được mệnh lệnh đã xông tới vây chặc Nhiếp Vân và tiểu Long như nêm cối.
- Nhiều Tu La như thế, đào tẩu khó khăn...
Nhiếp Vân nhìn chung quanh, hắn cau mày thật sâu...
Nhiều Tu La như thế, mặc dù không thể uy hiếp tính mạng của hắn nhưng chỉ cần ngăn cản hán một lát cũng sẽ bị Dã Vô Tu La đuổi theo, căn bản không cách nào đào tẩu.
Xem ra Dã Vô Tu La đã sớm đoán ra.
- Khặc khặc, ta thấy các ngươi chạy đi nơi nào, ngoan ngoãn để ta giết đi, đừng giãy dụa!
Dã Vô Tu La lăng không bay lên, trong mắt mang theo điên cuồng.
Khu tu sư là tồn tại tương sinh tương khắc với Tu La, bình thường khu tu sư không thể thôn phệ Tu La nhưng Tu La cắn nuốt khu tu sư chính là đại bổ.
Cho nên cho dù Nhiếp Vân hay là tiểu Long, trong mắt Dã Vô Tu La chính là mỹ vị, làm sao để hai người chạy trốn cơ chứ.
- Ba ba, làm sao bây giờ?
Thương thế của tiểu Long bị Nhiếp Vân dùng mộc sinh chi khí chữa xong, hắn đưa mắt nhìn Tu La rậm rạp chung quanh, nội tâm cũng có chút khẩn trương, loại khẩn trương này chỉ là mặt ngoài mà thôi, ngay sau đó Nhiếp Vân nghe được tiểu Long lặng lẽ truyền âm cho mình.
- Trong di tích Hắc Long có một hơi, đó là nơi do Hắc Long Thánh Tôn tự mình bố trí, cũng là nơi chứa di cốt của hắn, nếu như chúng ta có thể trốn tới đó, cho dù Dã Vô Tu La có lợi hại hơn nữa cũng không thể đi vào.
- Nơi chứa di cốt của Hắc Long Thánh Tôn sao? Tốt, chúng ta đi thôi, nhưng trước khi đi tận lực giúp ta săn giết Tu La Kim Tiên cảnh, càng nhiều càng tốt, ta muốn thi thể nguyên vẹn.
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắn hiểu vì sao tiểu Long lại muốn chiến đấu cùng mình, lúc này thấp giọng truyền âm.
Tiểu long thân là Ngũ Trảo Long Hoàng, mà Hắc Long Thánh Tôn là thuộc hạ trung thành của nó, di tích này trong mắt của người khác không có quy luật gì đáng nói, rườm rà phức tạp, đối với nó mà nói không có gì khó.
Nếu quả thật có thể tìm được nơi như vậy, cho dù Dã Vô Tu La thân là Thánh Tiên, muốn phá vỡ cũng rất khó khăn.
Đương nhiên mặc dù tìm được loại địa phương này, hơn nữa đi vào cũng chỉ là kế tạm thích ứng mà thôi, muốn triệt để giải quyết nguy hiểm chỉ có một phương pháp, đó là phải đánh chết Dã Vô Tu La trước mặt!
Bởi vậy đối với Nhiếp Vân mà nói, một khi đạt được an toàn ngắn ngủi hắn sẽ niết bàn.
Mà niết bàn cần năng lượng sung túc, hắn phải có được thi thể Tu La Kim Tiên cảnh, đây là tiếp tế tốt nhất.
- Tốt!
Tiểu Long không biết Nhiếp Vân muốn làm gì, nhưng nó lại cực kỳ tin tưởng Nhiếp Vân, nó hơi cúi đầu xuống và nói:
- Ba ba, ngươi ngồi lên lưng của ta!
- Ân!
Nhiếp Vân biết rõ tình huống nguy cấp, hắn không nói nhảm nhiều và nhảy lên lưng tiểu Long.
- Muốn chạy trốn? Dừng lại cho ta!
Hai người nói chuyện với nhau chỉ trong nháy mắt, Dã Vô Tu La thấy Nhiếp Vân nhảy lên lưng tiểu Long, hắn cho rằng hai người muốn chạy trốn, ánh mắt mang theo đùa cợt, bàn tay lăng không đánh một trảo.